Tùng Ngọc Phù đỏ mặt lên, có chút ngượng ngùng, song cuối cùng không tiện cự tuyệt lời Tiêu Khinh thỉnh mời, quay người cúi đầu chạy ra sau bình phong.
Mắt Hứa Bất Lệnh khẽ sáng lên, tự nhiên cũng không nóng nảy đi xem kinh hỉ nương tử chuẩn bị cho mình. Ngồi tựa ở trước bàn, đánh giá trên dưới Tiêu Khinh một lượt:
- Khinh Khinh, mấy ngày nay chắc không có đại sự gì chứ?
Tiêu Khinh còn có chút bất mãn đối với chuyện ở Trường An Thành, nhẹ giọng nói:
- Chuyện lớn đến mấy còn có thể lớn bằng chuyện ngươi giết hoàng đế? Ngươi không thể ám sát đầu độc gì đó được cả ? Giết ngay trước mặt văn võ toàn triều, tuy đúng là có thể dọa nạt quần thần, nhưng chuyện này không khả năng giấu kín; khi còn sống ngươi có thể đè xuống dư luận, nhưng đợi trăm năm sau, chuyện này tất sẽ xuất hiện trong dã sử chính sử, chỉ cần trên đời này còn có người, không quản trăm năm ngàn năm đều sẽ nhớ rõ chuyện này, ngươi dưới cửu tuyền bị người mắng đều không làm gì được, đến lúc đó hối cũng không kịp.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây