- Xem ra ngươi còn có chút lương tâm. Hừ… dù sao lời ta nói ngươi cũng không để trong lòng, về sau ta cũng mặc kệ không thèm quản nữa, ngươi trưởng thành rồi ~ ta quản nghiêm khắc ngươi chịu không nổi, người nhà Tùng cô nương đều nói như vậy, ta còn có thể nói cái gì.
- ?
Hứa Bất Lệnh há hốc miệng, đột nhiên cảm giác không treo Tùng Ngọc Phù lên đánh là quá hời cho nàng.
Lục phu nhân nghĩ linh tinh miệng nói liên hồi, Hứa Bất Lệnh cũng không dám xen vào, sợ không cẩn thận nói sai sẽ có người rơi lệ, chỉ có thể gật đầu lắng nghe.
Sau một hồi, lão Tiêu chạy đến ngoài cửa sổ, mở miệng nói:
- Tiểu vương gia, đã đốt lửa nấu nước rồi!
Hứa Bất Lệnh nhẹ nhàng thở ra, liền đứng dậy trốn đi.
Lục phu nhân thấy Hứa Bất Lệnh rời tiệc mà đi, bưng chén trà hơi có vẻ nghi hoặc:
- Ngươi nấu nước làm gì? Ta còn chưa nói xong. Không muốn nghe cũng được, ta không nói là được.
Lục phu nhân mang theo ba phần thất lạc bảy phần u oán, đặt chén trà xuống đứng dậy chuẩn bị giận dỗi rời đi, nào nghĩ tới vừa đi ra viện tử, liền nhìn thấy bên trong vườn hoa chẳng biết lúc nào đã bắc lên một cái nồi sắt lớn.
Nồi sắt rất lớn, giá gỗ chèo chống, phía dưới chất đống củi lửa, đã nhóm lửa.
Lão Tiêu ngồi xổm phía trước, một tay chụm củi lửa, một tay dùng quạt hương bồ cực lực quạt.
Nồi sắt bên trong nóng hôi hổi, trong ngày mùa đông bốc lên từng làn hơi nước.
Lục phu nhân nhãn tình mờ mịt, nghi hoặc nhìn về Hứa Bất Lệnh đang đứng trên bàn bên cạnh.
Hứa Bất Lệnh biểu tình tràn ngập ăn năn, buồn bã nói: - Lệnh Nhi đã đáp ứng Lục di, nếu danh tiếng của ta để mọi người biết tới, liền dùng nồi sắt tự nấu chính mình, đại trượng phu há có thể nói không giữ lời. Ta Hứa Bất Lệnh cho dù phụ người trong thiên hạ, cũng sẽ không phụ Lục di.
Nói xong liền chuẩn bị nhảy đi xuống.
Lục phu nhân lập tức luống cuống, ngoài miệng bất mãn nhưng trong lòng vẫn là đau lòng bảo bối không khác đồ ngốc, há có thể nhìn Hứa Bất Lệnh tổn thương chính mình như vậy.
Mọi u oán bất mãn vừa rồi quét sạch sành sanh, Lục phu nhân vội vàng đi đến bàn bên cạnh, vừa tức vừa buồn bực:
- Bất Lệnh, ta không tức giận, ngươi mau xuống, cẩn thận bị thương.
Hứa Bất Lệnh mở miệng nói, há có thể lật lọng, dù sao cũng ở trong nhà mình, thuận tiện làm nước nóng tắm.
- Lục di, ngươi từng dạy ta ‘Thân làm vương lời nói đi đôi với hành động, thay đổi xoành xoạch tất mất lòng dân’, ta hôm nay không nấu chính mình, thực sự thẹn trong lòng, cũng coi như là phụ lời dạy bảo của Lục di!
- Ai nha.
Lục phu nhân vội vã dậm chân, nhấc váy bước lên đài tử, đưa tay ngăn Hứa Bất Lệnh:
- Ngươi đừng để ý mấy chuyện vụn vặt đó, ta đã không tức giận nữa còn không được à? Chẳng lẽ lời ta nói cũng không nghe sao?
Hứa Bất Lệnh lắc đầu:
- Đã đáp ứng Lục di, vô luận như thế nào ta đều sẽ làm được, nếu không về sau còn mặt mũi nào gặp Lục di.
Dứt lời, Hứa Bất Lệnh lách mình vòng qua Lục phu nhân, nhảy vào nồi sắt lớn nóng hôi hổi.
Lục phu nhân ‘A...’ hét lên một tiếng, nháy mắt trong lòng tan nát, không chút nghĩ ngợi, điên cuồng ôm giữ Hứa Bất Lệnh lại.
Kết quả có thể nghĩ đến.
Lục phu nhân ôm lấy eo Hứa Bất Lệnh, nhưng vóc dáng nữ nhân nhỏ nhắn làm sao ôm giữ được thân nam nhân cao lớn của Hứa Bất Lệnh, liền trực tiếp bị kéo xuống bàn.
Mũi giày Hứa Bất Lệnh mới vừa dính vào mặt nước, liền phát giác sau lưng không đúng, phản ứng cực nhanh xoay tay lại túm lấy, ôm Lục phu nhân vào ngực, rơi xuống nước, sau đó liền kéo Lục phu nhân, đưa nàng chống lên cao tránh cho nàng khỏi bị thương.
Bịch..
Bọt nước văng khắp nơi.
Nước không thật được đốt lên, ước chừng chỉ là nhiệt độ tắm rửa bình thường. Bất quá nồi sắt xác thực rất lớn, chứa hai người cũng đủ.
Lục phu nhân không biết nửa điểm võ nghệ, ngày bình thường đoan trang nhã nhặn, gặp tình huống này, thân ở giữa không trung đầu óc cũng đã trống rỗng.
Đợi đến khi Lục phu nhân kịp phản ứng, hai người đã rơi vào trong nồi.
Lục phu nhân ‘A...’ thở nhẹ một tiếng, vội nhắm mắt lại, gương mặt tràn đầy hoảng sợ. Chỉ là một lát sau, phát hiện nước không phải quá nóng mới mở mắt ra.
- Lệnh Nhi? !
Lục phu nhân vội vàng cúi đầu nhìn, đã thấy mặt nước gợn sóng lăn tăn, Hứa Bất Lệnh nằm dưới đáy nồi, hai tay trồi trên mặt nước chống đỡ nàng, còn ùng ục phun ra mấy cái bọt khí.
Lục phu nhân thoáng nhẹ nhàng thở ra, chỉ là rất nhanh liền phát giác không thích hợp, vị trí đỡ tay này...
Lục phu nhân cúi đầu mắt liếc, gương mặt mỹ lệ liền đỏ hồng, trong lòng run lên, thân thể suýt chút nhũn ra.
Cũng không biết có phải là ảo giác hay không, nàng còn cảm giác hai tay kia như có như không nhéo một cái.
Lục phu nhân chợt bừng tỉnh, vội vàng đứng dậy trong nồi lớn, nhìn trái nhìn phải, thấy lão Tiêu còn ngồi xổm ở phía dưới quạt hỏa không thấy được, mới bất động thanh sắc mím môi một cái.
Soạt…
Hứa Bất Lệnh bên trong nồi lật đầu lên, trực tiếp nhảy lên cái bàn, vươn tay:
- Lục di, đều tại ta, mau lên đi, đợi chút nữa nước lại tràn ra.
Lục phu nhân đứng trong nồi sắt lớn, trong lòng ngũ vị tạp trần, như có như không liếc qua Hứa Bất Lệnh… hai mắt tinh khiết biểu tình không mang theo mảy may cổ quái, phảng phất thật không chú ý chuyện vừa rồi.
Chẳng lẽ vừa rồi tình huống khẩn cấp, vô tình nên mới...
Lục phu nhân chần chừ một lúc:
- Về sau, đừng làm loại chuyện ngu ngốc này nữa, ngươi bao nhiêu tuổi rồi.
Xong duỗi tay để Hứa Bất Lệnh đỡ lấy, bước lên bàn, vô ý thức nắm thật chặt vạt áo.
Phát giác cả váy đều bị ướt, Hứa Bất Lệnh lại càng ướt như chuột lột, Lục phu nhân vội bước nhanh đến phòng bên trong:
- Thay quần áo đi, đừng để bị lạnh, bảo Nguyệt Nô lấy cho ta một bộ váy tới. Nói xong liền tự mình chạy vào phòng ngủ.