Hứa Bất Lệnh phi ngựa nước đại, xuyên qua ba ngôi đền bát giác về tới vương phủ Khôi Thọ nhai.
Khôi Thọ nhai hoàn toàn như trước đây trang nghiêm túc mục, rất xa cuối phố ở cửa Lý gia, có thể thấy Ngự Lâm quân đi tới đi lui. Mặt khác tòa nhà thì gió êm sóng lặng, làm như không thấy chuyện của Lý gia.
Hứa Bất Lệnh không hứng thú tới cửa châm chọc khiêu khích một phen, sau khi xuống ngựa ngoài cửa phủ, giương mắt liền thấy Nguyệt Nô đứng ở ngoài cửa, biểu tình rất quái dị, giống như thấy được tiểu hài phạm sai lầm chạy về nhà lập tức sẽ bị đánh.
Hứa Bất Lệnh biểu tình cứng nhắc, Nguyệt Nô ở trong này, Lục phu nhân khẳng định đang chờ trong phòng.
Đưa đầu cũng một đao, rụt cổ cũng là một đao.
Hứa Bất Lệnh không trốn được, ném roi ngựa cho hộ vệ, chỉnh y quan ngay ngắn, cất bước đi vào cửa phủ.
Lão Tiêu cũng chống gậy đứng ở cửa ra vào, lúc này đi theo sau Hứa Bất Lệnh, lắc đầu thổn thức nói:
- Tiểu vương gia, hôm nay sợ là không có cách nào tránh được. Son phấn bột nước ta đều mua về, còn thuận đường mua một cái nồi lớn.
Hứa Bất Lệnh dừng chân, cau mày:
- Ngươi cũng mua nồi về rồi?
Lão Tiêu tạp ba miệng:
- Ài! Đại trượng phu nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy, tiểu vương gia cho tới bây giờ nói một không hai, đây là nồi sắt hầm chính mình.
Hứa Bất Lệnh trầm mặc chốc lát:
- Vẫn là ngươi hiểu ta.
- Còn không à, ta đi nấu nước.
Lão Tiêu lắc đầu thở dài, liền đi vào phòng bếp sân sau.
- ...
Hứa Bất Lệnh vuốt vuốt cái trán, chỉ cảm thấy vừa rồi bàn tay kia quá tiện nghi cho Tùng Ngọc Phù, lẽ ra nên nhéo mạnh mấy cái trên đầu gối nữa.
Hứa Bất Lệnh xuyên qua hành lang tòa nhà, đi vào san sau thư phòng.
Vào mùa đông, mặc dù có mặt trời, nhưng trạch viện trống trải vẫn có chút lạnh lẽo.
Bên trong thư phòng, vị cáo mệnh Lục phu nhân mang y phục xanh thẳm ngồi ở bàn tròn bên cạnh, cánh tay trái đặt lên bàn, bưng một ly trà xanh, tư thế có chút ưu mỹ, biểu tình lãnh đạm, dùng sứ đóng nhẹ tô lạnh nhạt chọn lá trà.
Trên cái bàn tròn ngoài hộp cơm màu son, bên cạnh còn đặt hai vò rượu, nhìn vị trí, tất nhiên là đã cầm lên xem qua.
Hứa Bất Lệnh trong lòng chùng xuống… tối hôm qua uống rượu xong giao cho lão Tiêu, quên bảo lão Tiêu giấu đi, buổi sáng hắn trở về cũng quên kiểm tra, giờ làm sao xử lý.
Hứa Bất Lệnh ở ngoài cửa chần chừ, mới sắm vẻ mặt sáng tỏ tươi cười, đi vào trong phòng ngủ:
- Lục di, ta đang muốn đi gặp người, không ngờ người lại tới trước.
- Ừm.
Lục phu nhân nâng chung trà lên nhấp một ngụm, không nhìn Hứa Bất Lệnh, mà chăm chú nhìn lá trà phiêu đãng trong chén trà, nhìn không ra trong lòng đang suy nghĩ gì.
Trước kia Lục phu nhân như là nhiệt độ nước xuân tháng ba ấm lòng người, lãnh đạm như vậy vẫn là lần đầu.
Hứa Bất Lệnh hơi xấu hổ, ngượng ngùng đi đến bên cạnh bàn, ngồi xuống trước mặt Lục phu nhân.
Lục phu nhân vòng eo nhẹ xoay, đổi tử thế, như cũ cầm gò má đối Hứa Bất Lệnh, cũng không nói chuyện.
Hứa Bất Lệnh bất đắc dĩ cười một tiếng, nghĩ:
- Thi từ không phải ta viết, nguyên nhân trong đó tương đối phức tạp.
- Hừ ~ ngươi lại tiếp tục gạt ta, dù sao a ~ ta cũng không phải thân di ngươi, quản nhiều người ta không ưa.
U u oán oán, tinh thần chán nản, bày ra bộ dáng 'Bi thương cõi lòng tan nát'.
Hứa Bất Lệnh không chịu được nhất là dáng vẻ này, mở tay nói:
- Lục di! Người không tin ta?
- Ta tin ngươi cái gì?
Lục phu nhân cũng không nhìn Hứa Bất Lệnh, mắt nhìn chén trà, lãnh đạm nói:
- Bảo ngươi giấu tài là vì muốn tốt cho ngươi, kết quả, ngươi ghét bỏ người làm dì này quản nhiều chuyện.
Hứa Bất Lệnh bất đắc dĩ:
- Ta biết Lục di tốt với ta, chỉ là giữa chừng bất ngờ xảy ra chuyện, Đúng rồi... Hiện tại mặc dù có chút danh tiếng, nhưng mà mấy bài thơ nhiều lắm chỉ chứng minh ta không phải mù chữ, ảnh hưởng không lớn.
Lục phu nhân như có như không hừ một tiếng, vuốt vuốt chén trà trong tay:
- Biết ta vì muốn tốt cho ngươi, vì cái gì mà ba bài thơ kia không giao cho ta giữ, mà lại giao cho khuê nữ của Tùng Bách Thanh? Chẳng lẽ nàng so với ta khiến ngươi yên tâm hơn? Ài ~ ngươi không nói ta cũng đoán được, người ta 13, 14 tuổi rồi, xuất sinh thư hương môn đệ, thích nhất thi từ ca phú, muốn đánh động tâm tư mọi người.
Hứa Bất Lệnh tê cả da đầu:
- Lục di, tuyệt không phải nguyên nhân này, ba bài thơ từ là bị nàng nghe lén rồi ghi nhớ, tuyệt không phải đưa cho nàng.
Lục phu nhân không tin:
- Nàng sao có thể nghe lén ngươi làm thơ được? Ta bảo ngươi giấu tài, ngươi không có việc gì thì làm thơ làm gì?
Hứa Bất Lệnh mặt mũi tràn đầy vô tội:
- Lục di, là người bảo ta chép mấy bài thơ đi thi hội, nếu không phải vì chuyện này, ta sao lại có chuyện làm thơ.
Lục phu nhân thân thể cứng đờ, giương mi mắt, quang mang ẩn chứa mấy phần ủy khuất:
- Ngươi trách ta?
Gió phong vận vận, thê thê sở sở.
- ...
Hứa Bất Lệnh một bụng uất ức nghẹn ngực, buồn bực ho khan vài tiếng, cắn răng nói:
- Cái đó... Lệnh Nhi tuyệt đối không có ý này, là ta nhất thời sơ ý, để Tùng Ngọc Phù nghe lén được. Không đúng, ta không nên tự mình làm thơ, đáng lẽ nghe Lục di đi mua, nếu là làm theo cách của Lục di chắc chắn sẽ không xuất hiện huyên náo như hôm nay, đều tại ta!