Thế Tử Thật Hung

Chương 92: Trong lòng không muốn, đừng đẩy cho người khác

Chương Trước Chương Tiếp

Trước đó.

Hứa Bất lệnh bị một nhóm thái y mang tới trắc điện, láo loạn khám chữa một hồi, cuối cùng là từ “Suy yếu tỉnh lại.

Bên trong căn phòng tráng lệ chỉ có mấy thái y, các vương công phu nhân tới hỏi thăm đều bị đuổi ra ngoài, chỉ còn lại mấy tiểu công chúa không nghe lời ghé vào cửa sổ mà nhìn lén. Lục phu nhân luôn đau lòng cho Hứa Bất Lệnh lại không có tới, đến phái nha hoàn hay đi theo qua xem tình hình cũng không thấy làm.

Hứa Bất Lệnh trong lòng nặng nề, âm thầm thở dài ‘Mệnh ta coi như xong rồi’, phất tay đuổi thái y, muốn nhân lúc Lục phu nhân còn chưa nổi giận tự giác tới cửa chịu đòn nhận tội. Nếu chờ lúc Lục phu nhân tìm tới cửa, hậu quả thật không thể tưởng tượng…

Hứa Bất Lệnh ngồi dậy đang chuẩn bị không từ mà biệt, bên ngoài Trắc điện liền có một cung nữ vội vàng bước vào, thì ra là nha hoàn Xảo Nga nô tì thiếp thân của thái hậu, vào tới cửa liền hạ thấp người hành lễ:

- Tiểu vương gia, thái hậu mời ngài đi Trường Nhạc cung.

Tới cũng nhanh thật!

Hứa Bất Lệnh nào dám đi Trường Nhạc cung. Hôm qua lúc ăn bữa tối, Hứa Bất Lệnh còn hạ lời thề son sắt sẽ không cùng thái hậu đối thơ, hiện tại liền trở thành đại tài tử ‘Văn thơ tuyệt thế’, này nếu đi đến địa bàn của thái hậu còn không phải là bị ăn sống nuốt tươi.

Hứa Bất Lệnh chỉ sợ ma nhân Lục phu nhân, về phần thái hậu cùng lắm qua mấy ngày thì đến nhận lỗi, lập tức đưa tay tự nhiên nói:

- Thân thể khó chịu, thực sự khó có thể nhận lời mời, mong rằng thái hậu thông cảm, cáo từ.

Nói xong liền muốn bước nhanh đi ra ngoài.

Xảo Nga vẻ mặt cuống quýt, nàng từ nhỏ đã theo hầu thái hậu tự nhiên là hiểu tính tình của thái hậu… chính là trời sinh hiếu thắng, khi nhỏ có chút điêu ngoa, hiện tại ở thâm cung lâu năm, phần điêu ngoa kia cũng đã hết, nhưng tính hiếu thắng thì không thay đổi. Cả ngày rảnh rỗi nhàn hạ, xảy ra việc gì có thể nhớ mãi không quên. Lần này tiểu vương gia lừa thái hậu, chỉ sợ thái hậu tức đến nỗi tối không ngủ được, không chịu đi nhận lỗi làm thái hậu vừa lòng, thì chắc chắn việc này thái hậu nhớ cả đời.

Xảo Nga vội vàng cản lại, hạ thấp người nói:

- Tiểu vương gia, ngài suy xét lại, thái hậu so với Lục phu nhân cũng không thua bao nhiêu… Dù sao ngài vẫn là đi một chuyến với nô tì, không thì nô ty cũng khó ăn nói….

Hứa Bất Lệnh lại không cảm thấy thái hậu khó đối phó so với Lục phu nhân, hiện tại không đi tìm Lục phu nhân là lại đi xin lỗi thái hậu, chỉ sợ để Lục phu nhân biết được xác định sẽ đánh chết hắn, ánh mắt u ấm uỷ khuất kia, ngẫm lại cũng làm người ta tê cả da đầu.

- Thân thể ta thực sự không ổn, ngươi nói với thái hậu một câu, ta khẳng định vài ngày sau sẽ tự mình đến tạ lỗi.

Dứt lời, Hứa Bất Lệnh đi ra khỏi trắc điện, nhoắng cái không thấy tăm hơi.

Xảo Nga sốt ruột dậm chân, nàng chỉ là một cung nữ cũng không thể như Ngự Lâm quân áp giải được Hứa Bất Lệnh để mang về Trường Nhạc cung, đành phải bước nhanh về nhận mệnh với thái hậu.

Tiếp theo, chính là thái hậu tức giận tự mình đi mời người, trên đường đi lại đụng phải Tống Ký…



Ngoài hoành thành xe ngựa kiệu rước lần lượt rời đi, nhưng sự náo nhiệt của cung Thừa Khánh thì chưa kết thúc. Quan lại tốp năm tốp ba tụ lại bàn tán, vẫn tràn đầy phấn khởi nói chuyện vừa rồi. Riêng chỉ có Lý gia thì rời đi trước, về nhà lo tang sự.

Một nhóm nhân sĩ Quốc Tử giám tụ cùng một chỗ trò chuyện thơ ca vừa rồi, đánh giá thảo luận từng câu từng chữ, càng nói càng thấy thú vị.

Tùng Ngọc Phu mặc một thân áo váy, đứng một mình sau màn sa, đi ra khỏi cung điện liền cắn môi dưới im lặng không nói gì, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn thành cung nguy nga, như là sợ có người đuổi theo.

Lần trước ở bên ngoài Ngâm Long các, nàng đáp ứng Hứa Bất Lệnh, tuyệt đối không để bài thơ lộ ra ngoài, cây trâm mẫu thân để lại cũng bị mang đi.

Ngày hôm nay đại yến trong cung, nàng vốn nên cài cây trâm kia, không có cài phụ thân còn dò hỏi, nàng cũng không dám nói bị người khác đoạt đi, chỉ nói là không tiện mang.

Nếu Hứa thế tử tức giận không đổi cho nàng, nhưng bây giờ làm sao ăn nói với phụ thân…

Giữa lúc đang suy nghĩ miên man, đã đi tới con hẻm đội phu tử trước mặt ngoặt vào góc cua.

Tùng Ngọc Phù hai tay đặt bên hông nhàn nhã cúi người đi đườnh, do có chút xuất thần cũng không có để ý trước mặt có người chặn đường.

Kết quả sở sẩy một cái, liền trực tiếp đụng vào ngược người khác.

- A…

Tùng Ngọc Phù lảo đảo một cái, Hứa Bất Lệnh chắp tay đứng ở giữa ngõ, sắc mặt lạnh nhạt không có chút biểu cảm, nhíu mày đánh giá nàng.

Tùng Ngọc Phù vẻ mặt vốn đang mang mấy phần kinh hỉ, nhìn thấy biểu tình Hứa Bất Lệnh liền lậo tức ỉu xìu, lại nhìn xung quanh một chút rồi lại nhìn ngõ nhỏ sau lưng Hứa Bất Lệnh, tựa hồ muốn gọi cha nàng.

Hứa Bất Lệnh hơi híp mặt:

- Muốn chạy?

- Không có ~ ta… Tham kiến Hứa thế tử… có chuyện gì sao?

Tùng Ngọc Phù hai tay đặt bên hông, dịu dàng cúi chào hành lễ, nhưng lòng thì như con hươu chạy loạn, cố làm biểu tình trấn định.

Hứa Bất Lệnh chậm rãi tiến lên, từ từ đi tới ánh mắt có chút doạ người.

Đạp… Đạp…

Nụ cười trên mặt Tùng Ngọc Phù dần dần biến mất, chậm chậm lùi về phía sau, ôn nhu nói:

- Hứa thế tử, ta là bạn ngươi, giữa bằng hữu với nhau nên từ từ nói…

Ngõ không rộng, rất nhanh liền tựa vào tường không còn chỗ lùi.

Tùng Ngọc Phù còn đâu bộ dáng quật cường ngày trước, nhíu mày liễu nhắm chặt mắt, một dạng sợ bị ăn đòn đáng thương.

Hứa Bất Lệnh tay trái chống tường, cúi người đánh giá Tùng Ngọc Phù:

- Lần trước ta nói gì?

Khoảng cách hơi gần, hơi thở nam tử quét qua gương mặt, làm cô nương tuổi tác chưa lớn run lên một cái.

Tùng Ngọc Phù hơi thở phập phồng, đuối lý cũng không dám đưa tay ra đẩy người trước mặt, cuộn hai tay xuống phía dưới lí nhí như muỗi nói:

- Ta đáp ứng không để bài thơ để lộ ra ngoài…

- Thế hôm nay là chuyện gì xảy ra? Làm phô trương đến vậy năng lực của ngươi đúng là không nhỏ!

- Ta không có…

Tùng Ngọc Phù quay đầu, nhỏ giọng giải thích:

- Ngươi không thể trách ta

- Thế ta trách ai?

- Trách cha ta!

Tùng Ngọc Phù đưa mặt quay qua, khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn Hứa Bất Lệnh, nghiêm túc nói:

- Ta chỉ viết thôi… Bản thảo thơ là do cha ta đưa lên, cùng ta không liên quan gì…

- Không liên quan tới ngươi?

Hứa Bất lệnh nhíu mày:

- Ngươi không viết thì có thể lộ ra ta sao?

Tùng Ngọc Phù yếu ớt gật đầu:

- Ta đáp ứng không để bài thơ lộ ra ngoài, vẫn luôn để chuyện đó để trong lòng… Hôm nay ở điện Thừa Khánh, thánh thượng hỏi nhưng ta không có nói, cho nên không tính thất hứa, là… Hứa thế tử chính mình thừa nhận, không thể trách ta…

- ….?!

Hứa Bất Lệnh trợn mắt há hốc mồm, hoàn toàn không nghĩ tới Tùng Ngọc Phù có thể nói ra loại lời vô lương tâm này. Nếu không phải muốn nhìn Tùng Ngọc Phù bị ép tới khóc, hắn có thể thoải mái thừa nhận chính mình tự tìm phiền phức?

Hứa Bất Lệnh sầm mặt lại:

- Tùng cô nương, ngươi xoay ra chỗ khác, tự hối lỗi.

- Ta… Ta…

Tùng Ngọc Phù yếu ớt vài tiếng liền lề mề xoay mặt về phía vách tường, làm bộ hối lỗi.

Tiếp theo…

Ba…

Tiếng bạt tai thanh tuý vang lên từ trong hẻm nhỏ truyền ra ngoài.

Toàn bộ con hẻm phồn hoa của Trường An này tự hồ ngưng lại thời khắc.

Tùng Ngọc Phù run run, mắt trợn tròn, khuôn mặt đầy vẻ kinh ngạc. Chỉ là rất nhanh khuôn mặt lại đỏ thành một mảng, biến thành uỷ khuất cùng với xấu hổ giận dữ.

Cảm giác nóng bỏng từ sau lưng truyền đến, Tùng Ngọc Phù lập tức xoay người dán chặt vào vách tường.

Có lẽ do bị đau, Tùng Ngọc Phù nhìn Hứa Bất Lệnh vài cái, liền cắn môi dưới chậm rãi ngồi xổm xuống, hai tay ôm đầu gối vùi mặt vào trong, hai vai khẽ run cũng không biết là xấu hổ hay đang khóc.

Hứa Bất Lệnh hạ thủ có chừng mực tất nhiên sẽ không đánh nàng bị thương, lúc này một tay để phía sau, bình thản nói:

- Xem ra ngươi hôm nay thà chết không mở miệng, cái tát này xem như nhẹ nhàng trừng phạt…

- Hỗn đản

- …Ngươi nói gì?

Hứa Bất Lệnh nhướng mày.

Tùng Ngọc Phù ôm đầu gối, chậm chạp nói:

- Không có gì… Ta hiểu rồi… Mang trâm trả lại cho ta…

Nói rồi đưa tay phải ra.

Ba…

Lại bị đánh cái nữa

Tùng Ngọc Phù đang ngồi co ro dưới đất rùng mình một cái, vội vàng rút tay về.

Hứa Bất lệnh nhàn nhạt hừ một tiếng:

- Cây trâm của ngươi nghĩ cũng đừng có nghĩ, gây phiền phức cho ta, hừ…

Cảm giác nóng bỏng sau lưng dần dần biến mất, chỉ là một bên mặt vẫn còn có chút đỏ.Tùng Ngọc Phù giơ tay lên bưng mặt, ôn nhu nói:

- Hứa thế tử, ngươi nói lý chút. Ta không có gây phiền phức, hôm nay ngươi không đứng ra, cũng sẽ không có việc gì… ta là bạn người, ngươi… ngươi sao có thể đánh ta như vậy, còn đánh vào nơi như vậy… ngươi mới là người vô lý…

Hứa Bất Lệnh mở tay ra:

- Thì sao? Không dạy cho ngươi bài học, ai biết về sao ngươi còn làm ra chuyện gì?

- Bài học, ngươi là côn đồ à! đánh như vậy rõ ràng không có ý tốt…

Tùng Ngọc Phù vừa nghĩ vừa lẩm bẩm nói, ra vẻ giảng đạo lý cho thế tử.

Hứa Bất Lệnh chính là bị cái nha đầu không biết trời cao đất dày này làm cho tức cười, nhẹ gật đầu:

- Tuỳ người nghĩ sao dù gì hôm nay ta cũng phải đánh, nếu có lần sau, cha ngươi cũng gánh không nổi.

Dứt lời liền quay người đi

Chỉ là Hứa Bất Lệnh không nghĩ tới hắn vừa đi được mấy bước, đằng sau liền truyền tới tiếng bước chân

Đạp đạp đạp…

Hứa Bất Lệnh cho là Tùng Ngọc Phù đuổi theo xin lỗi hoặc lại tiếp tục nói đạo lý, cho nên cũng không có phản ứng, kết quả…

Ba…

Một tiếng bạt tai không thể nào vang hơn, lại lần nữa vang lên trong con ngõ nhỏ

Hứa Bất Lệnh thân thể cứng đờ, sắc mặt lạnh xuống.

Nghiêng đầu nhìn lại, đã thấy Tùng Ngọc Phù đứng chống tay bên hông, cúi đầu đi tới, còn nhỏ giọng nói:

- Xem đi! Ta vô duyên vô cớ đánh ngươi, ngươi cũng không phục đi. Nho nhã quân tử muốn dùng tâm so tâm, trong lòng không muốn đừng đẩy qua cho người khác…



Cái này có thể đồng dạng sao? Thấy thế nào cũng đều là ngươi chịu uỷ khuất, còn cái gì là dùng tâm so tâm……

Hứa Bất Lệnh đưa mắt nhìn Tùng Ngọc Phù từ từ đi xa, thật lâu sau mới thả lỏn tay:

- Tiểu cô nương thật hết thuốc chữa… Có lớn mà không có khôn…

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️