Thế Tử Thật Hung

Chương 91: Nổi gió

Chương Trước Chương Tiếp

Sau hai trận kịch trên điện Thừa Khánh này, nhất định sẽ dùng thời gian ngắn mà truyền đi khắp Trường An, vị thế tử Túc Vương Hứa Bất Lệnh này ở kinh thành một năm, một mực im hơi lặng tiếng, vậy mà bây giờ lại dùng hành động thực tế cho cả Thành Trường An biết bản thân hắn có bao nhiêu nhiêu điểm ưu tú, cho dù chỉ là ỡm ờ thừa nhận một chút thanh danh ‘Văn có thể nâng bút, võ có thể dụng’ , chỉ sợ là rất khó tránh khỏi sự nhòm ngó.

Sau khi yến hội tàn, bất luận vương hầu tướng lĩnh hay là tiểu thư phu nhân, ở cửa xuất cung đều đang bàn luận một màn ngày hôm nay, đánh giá Lý giá cũng có, thảo luận ba bài thơ cũng có, người không có võ nghệ thì sợ hãi thán phục, thậm chí còn có người thèm nhỏ dãi tướng mạo Hứa Bất Lệnh.

Đổi lại nếu mà là vương công quý tử bình thường, đây chính là cơ hội tốt đẹp để một bước lên trời, gả cho gia đình quyền thế, hoặc được triều đình trọng dụng , có muốn không lên như diều gặp gió cũng khó. Nhưng hết lần này đến lần khác bản thân Hứa Bất Lệnh vẫn đứng tại chỗ mà bò lên trên, cứ vậy mà vượt qua biên giới. Bởi vậy, lần này thanh danh lớn đến phỏng tay khác xa bình thường.

Lúc này đã quá trưa.

Tống Ký đi qua dãy hành lang ngàn bước trong hoàng thành, trên yến hộ uống chút rượu, sắc mặt hơi say một chút, nhưng hai mắt lại thanh tỉnh thâm thuý, nhìn cây cối giả thách bên ngoài hành lang.

Giả công công chậm rãi đi theo trên khuỷu tay mang theo cây phát trần, lúc này đang nói về chuyện vừa rồi xảy ra trên điện Thừa Khánh:

- Lão nô ở trong cung gần 60 năm, thiên kiêu anh hùng giang hồ, bậc hiền tài trong đền miếu, hoặc thần đồng nơi chợ búa, chính là nhiều vô kể. Vốn là cho rằng dưới trời xanh này, phàm nhân vẫn chỉ là phàm nhân, dù có thiên phú trác tuyệt cũng không thể thiếu sự dạy dỗ mài giũa, thế tử Túc Vương này, ngược lại làm lão nô mở mang tầm mắt…

Tống Ký chắp tay chậm rãi đi lại, lắc đầu cười khẽ:

- Đại Nguyệt vạn dặm cương vực, anh kiệt nhân tài đầy rẫy, nhìn trong sử sách, cách một khoảng ngắn kiểu gì cũng sẽ xuất hiện những thiên chi kiêu tử khó có thể phỏng đoán, chẳng có gì hiếm lạ.

Giả công công gật đầu nhẹ:

- Lý nhi là cái kiểu này… Nhưng mà, người Tập Trinh ty ở Tây Lương, trong quân ngũ cũng không thiếu người có mắt nhìn. Hứa thế tử từ nhỏ tới lớn lý lịch đều được ghi chép, trời sinh tính kiêu ngạo, làm việc lỗ mãng, hơn nữa năm trước trên đường vào kinh bị bệnh lại bị ám sát, mới hạ khí thế một chút, liệu… có phải vì khi đang đứng trên đỉnh thì chịu thiệt thòi nên thay đổi triệt để?

Tống Ký đứng trên dãy hành lang dài, nhíu mày suy tư chốc lát:

- Vốn là xuất danh hào môn, thay đổi tâm tính cải thiện học vấn có lẽ có khả năng. Nhưng mà Hứa Bất Lệnh vẫn còn quá non, giấu giếm nhưng vẫn để hở đầu lộ đuôi, lòng dạ không mang tâm cơ, vẫn là kém xa cha hắn năm đó…

Giả công công suy nghĩ nói:

- Vậy cũng đúng, tập võ đến độ thượng thừa mà lại giấu đi tài năng, Hứa thế tử hiện giờ phong mang xuất hiện , đúng là có chút kinh người….Nhưng mà, Hứa thế tử thiên tư xác thực là thế gian hiếm thấy, đợi một thời gian chắc chắn vượt qua Hứa lão tướng quân. Thánh thượng, nếu vậy thì nên ứng phó sao?

Tống Ký hơi trầm mặc, khẽ vung long bào, lạnh nhạt nói:

- Thế sự như cờ, người cũng như quân cờ. Đột nhiên nhảy ra bất quá cũng chỉ thêm hai ba người, mặc kệ dời sông lấp biển ra sao, trẫm lật tay liền có thể xuất binh, không cần dụng tâm đi đối phó.

Giả công công cúi đầu, cũng không nhiều lời nữa.

Giữa lúc chủ tớ nói chuyện phiếm, cuối hành lang, một đôi cung nữ bước nhanh tới, thấy Tống Ký đang ở bên trong hành lang, liền dừng bước hạ thấp người hành lễ.

Thái hâụ đi phía trước, bước chân có vẻ vội vàng, gương mặt diễm lệ như phù dung còn mang theo chút khẩn trương, cúi đầu đi đường có chút xuất thần, tựa hồ còn đang suy nghĩ gì ‘Đồ lừa gạt, dối trá, để ta bắt được người, liền mang ngươi…’

Xảo Nga đi bên cạnh thấy tình thế không ổn, lặng lẽ khéo tay áo thái hậu.

Thái hậu lúc này mới lấy lại tinh thần, dừng bước.

Thái hậu là vợ cả của tiên đế, cho dù hoàng tử công chúa trước đây của tiên đế hoàng hậu cũng phải nhận làm mẹ cả.

Tống Ký thấy thế thì chỉnh y phục, đưa tay thi lễ:

- Mẫu hậu.

- Thánh thượng miễn lễ.

Thái hậu làm vẻ đoan trang hờ hững giơ tay ra đỡ, thấy Tống Ký mặt mang hoài nghi thì ho nhẹ một tiếng, nghĩ:

- Mới vừa nghe chuyện bên trong điện Thừa Khánh, Túc vương thế tử hôn mê bất tỉnh, bản cung thân là trưởng bối phải đi qua thăm hắn mới phải.

Tống Ký gật đầu,lại cười nói:

- Mẫu hậu có lòng, ngự y vừa qua xem bệnh, không có gì đáng ngại, Hứa Bất Lệnh đã tỉnh lại rồi trở về vương phủ.

Thái hậu nghe thấy lời này, trong mắt lớ lên mấy phần nổi nóng nhưng cũng không tiện nói thêm gì, chỉ gật đầu ra hiệu, liền quay người mang theo cung nữ bất đắc dĩ trở về Vĩnh Lạc cung… Bước đi có chút nặng nề…

Một bên khác, sâu trong trạch viện Quốc tử giám.

Nắng ấm vẩy vào những cành lá làm tan giá rét của mùa đông bên trong rừng hoa đào, từ trong nhà lấy một vài bức tranh ra ngoài phơi, treo trên cành đào khô héo còn mang chút hơi lạnh.

Bức tranh có gần trăm bộ, đều là phỏng theo tác giả vẽ bộ Từ Đan Thanh kia mà vẽ, chi tiết mỗi nơi hơi có khác biệt, nhưng xét về thần thái cùng ý cảnh, so với tranh Tử Đan Thanh còn kém mấy phần, bất quá khi đặt giữa chợ, cũng được coi là tác phẩm xuất sắc hiếm thấy.

Yến vương Tống Ngọc thân mặc áo khoác nho sinh, ở trong rừng đào thắp lên ba nến hương, lúc sau thì ngồi bên trên bồ đoàn, nhìn bức tranh trước mặt im lặng không nói gì.

Đạp đạp…

Tiếng bước chân vang lên bên ngoài đình viện.

Tập Trinh ty phó sứ Lưu Vân Lâm, cầm theo hai cái sọt giấy tuyên, bước nhanh đến giữa rừng trúc rồi đặt xuống:

- Vương gia!

Tống Ngọc ánh mắt vẫn luôn đặt trên cuốn tranh vẽ, thanh âm ấp áp:

- Vân Lâm, chuyện trên điện Thừa Khánh hôm nay, ngươi nghe qua chưa?.

Lưu Vân Khánh cung kính gật đầu:

- Nghe qua, Túc Vương thế tử hót lên một tiếng làm thế gian kinh người, không chỉ là phá mấy bản án, còn làm mấy bài thơ. Hiện bên trong thành các quan to phụ mẫu đều bàn tán về chuyện này, tiếng tăm đã truyền ra tận chợ búa!

Tống Ngọc khẽ thở dàu một tiếng:

- Mười năm âm dương xa cách, không tư niệm, tự khó quên… Thơ hay, Hứa Bất Lệnh này, ngược lại là ta nhìn lầm hắn.

Lưu Vân Lâm gật đầu, xích lại gần, khẽ nói:

- Hôm nay trên Điện Thừa Khánh, Công Tôn Minh nói án Bạch Mã Sơn Trang, Túc vương thế tử cũng ở đó. Vậy lần trước chuyện vương gia bàn giao liền rõ ràng.

Quân doanh Địa Cẩu có Lang vệ Chúc Mãn Chi vừa tới, trong một tháng ngắn ngủi đã được vào thiên tự doanh, chính là bởi vì phá được án muối lậu cùng án Bạch Mã sơn trang lập được đại công. Cứ tưởng vì chuyện đó mà tương lai tươi sáng, lại lần lượt đụng phải Tiêu công tử cùng Hứa thế tử.

Hiện tại xem ra là Hứa thế tử sau lưng điều khiển, đưa Chúc Mãn Chi điều tới Thiên tự doanh, từ đó tiến vào kho công văn tìm hiểu về tin tức Toả Long cổ,vào ngày kho Giáp bị lẻn vào, Chúc Mãn Chi quả thực ở trong kho lưu trữ, “Ám tử nghĩ là Chúc Mãn Chi quả không lầm.

Tống Ngọc nhẹ ngật đầu, cười khẽ:

- Tìm được thì tốt.

Lưu Vân Lâm hơi chút suy tư:

- Vậy kế tiếp nên sắp xếp thế nào?

- Hứa Bất Lệnh thân trúng kịch độc không còn sống bao lâu, sốt ruột tìm kiếm tin túc Toả Long cổ, ta đây là thúc thúc, tất nhiên là muốn giúp đỡ một chút…

Tống Ngọc cười ôn hoà ngoắc ngón tay.

Lưu Vân Lâm tiến đến trước cẩn thận nghe,qua một hồi thì nhẹ nhàng gật đầu.

- Đi thôi!

- Vâng!

Lưu Vân Lâm đưa tay hành lễ, chuyển giỏ trúc giấy truyên qua, để lên đòn gánh nhanh chóng rời đi.

Tống Ngọc suy tư trong chốc lát mới đứng lên mang một xấp giấy tuyên lên trên thư án, mài mực chắp bút, nhìn bức tranh nữ tử trước mặt, một lần lại một lần phác hoạ theo…

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️