Tề Tinh Hàm lời nói kì quái, thế nhưng mang theo ý ghen ghét.
Dù sao có tài như vậy còn giả bộ, thật sự là bắt nạt người khác.
Đối mặt với sự chất vất của mọi người, Hứa Bất Lệnh cười khẽ, nghĩ
- Ừm…Điều văn thương tiếc vợ là do phụ vương viết, ta khi còn bé ngẫu nhiên nhìn thấy, như vậy liền nhớ.
- Thật sao?
- Mọi người bán tín bán nghi, đối với đáp án này cũng không phải thật bất ngờ
Năm đó Túc vương Hứa Du ở kinh thành mặc dù cà lơ phất phơ, nhưng sau khi trở về Tây Lương liền bắt đầu chăm lo quản lý, đối với Túc vương phi cũng xác thực tình cảm sâu đậm, sau khi Túc vương phi chết bệnh viết ra bài điếu này cũng không phải không có khả năng, văn nhân chắc chắn sẽ có mấy lần như thần nhập bút .
Tống Ký nghe thấy giả thuyết này, gật đầu nói:
- Năm đó ở kinh thành, Trẫm còn cùng Túc vương, Vương phi cùng nhau nâng cốc chúc tụng, chưa từng nghĩ nhoáng một cái chính là hơn mười năm không gặp, Trẫm… Thực sự bạc đãi Túc Vương…
Hứa Bất Lệnh hơi khom người cảm tạ thiên tử quan tâm, về phần “ Bạc đãi, chính là chỉ chuyện “Thiết ưng săn hươu, liên luỵ qúa nhiều việc, cũng không thể nói ai bạc đãi ai.
Suy nghĩ một hồi, các tân khách liền tạm thời tin lời nói này, dù sao thì Túc vương Hứa Du lịch lãm, có tài văn chương, nhân vật đều tương đối phù hợp, mà Hứa Bất Lệnh còn chưa cưới vợ, hiển nhiên là không có sự lịch lãm này.
Tề Tinh Hàm gật đầu nhẹ, tiếp tục mở miêng:
- Còn Phá trận tử này, lại là người nào viết?
- Vấn đề này thì đơn giản.
Hứa Bất Lệnh không cần suy nghĩ, liền mở miệng nói:
- Tổ phụ ta, Hứa Liệt, lúc tuổi già viết, ta lúc ở thư phòng nghịch loạn ngẫu nhiên phát hiện…
- Ông …
Lời còn chưa dứt, toàn bộ bốn phía liền ồn ào, mọi người đều là mang ánh mắt hoài nghi.
Đến Tống Ký cũng có chút sửng sốt, tựa ở trên long ỷ, muốn nói lại thôi.
Tề Tinh Hàm càng là nổi trận lôi đình, một bộ biểu cảm ‘Ngươi đùa ta’ chắc ?
Trong thiên hạ không ai không biết Hứa lão tướng quân xuất thân đồ tể, sau làm tướng quân mới học viết chữ nhận chữ, mới đầu còn là phó tướng đọc điều lệnh của thiên tử.
Hứa Liệt chính là thua thiệt văn hoá, sau vào Trường An mới hậu đãi văn nhân, đi Quốc Tử Giám xuống ngựa bỏ đao biểu thị tôn trọng.
Ngươi nói Hứa Liệt làm thơ? Còn viết bài Gianh Thành tử?
Làm trò cười cho thiên hạ!
Tề Tinh Hàm vung tay áo, tức giận nói:
- Làm sao có thể…
Hứa Bất Lệnh sầm mặt lại, lạnh lùng nói:
- Tổ phụ ta cả đời chinh chiến, vẫn luôn coi trọng văn nhân, cho dù vào túc châu phong vương, cũng ngày ngày không thay đổi thói quên ‘cưỡi ngựa đọc sách’, lại đến viết một bài thơ hồi ức quá khứ, có cái gì không có khả năng?
- …
Tất cả mọi người tạm thời đều nghẹn lời.
Cái tên Hứa Liệt, cho dù là Bắc Tề, cũng không có người không phục, lấy bản lĩnh Hứa Liệt, có thể từ đồ tể làm đến được đại tương quân thống soái một trăm hai mươi vạn binh mã, tự học thành tài viết một bài thơ kỳ thật cũng không phải không có khả năng.
Nhân kiệt chính là nhân kiệt, không có khả năng chỉ vì đổi một con đường liên sẽ không đi.
Hơn nữa cho dù Hứa Liệt không có tài nghệ này, ngươi có thể quang minh chính đại nói Hứa Liệt không có học thức sao?
Đại Nguyệt vạn dặm sơn hà thế nhưng là một mình Hứa Liệt đánh, đến đương kim thiên tử nhắc tới Hứa Liệt đều phải xưng Hứa lão tướng quân, những người có mặt ái dám nói Hứa Liệt là man tử không biết nhận chữ?
Tề Tinh Hàm nhẫn nhịn nửa ngày, thật đúng là không dám chỉ chích trình độ văn hoá Hứa lão tướng quấn thêm nữa, lập tức nói:
- Ừm…Hứa lão tương quân chinh chiến cả đời, đã bình được thiên hạ, bên trong câu này ‘ giải quyết xong chuyện quân vương thiên hạ, thắng được danh trước sau như một, thương tâm sinh tóc trắng’ hẳn là chí khí nhưng chưa được đáp lại…
Hứa Bất Lệnh ánh mắt nghiêm túc, nhìn về phía văn võ bá quan:
- Thuở nhỏ phụ vương dạy ta rằng ‘trong thiên hạ, đều là đất của vua, ở vùng ven đất là các đại thần của vua. Bắc Tề còn đó, mấy vạn bách tính còn ở trong tay địch’. Các ngươi há có thể an nhàn nơi đây, đàm tiếu thiên hạ đã thái bình?
Lời này quả là nặng.
Mọi người lập tức im lặng, sắc mặt nghiêm túc hẳn lên.
Đến Tống Ký bên trên long ỷ cũng là ngồi nghiêm chỉnh, ánh mắt nghiêm túc.
Ở nơi Đại Nguyệt chật hẹp nhỏ bé khuất nhục trăm năm, vì cái gì 'Bất Vong chung' còn treo ở Quốc Tử giám, chính là căn dặn hậu nhân không nên quên lúc khuất nhục nước yếu dân nghèo.
Địch quốc còn mà lại đàm tiếu thiên hạ đã thái bình, xác thực làm trái tổ tông dạy.
Tề Tinh Hàm cũng kịp phản ứng, liền vội vàng khom người thi lẽ với thiên tử:
- Lão thần lỡ lời, xin thánh thượng trọng phạt.
Tống Ký còn thể nói cái gì, hiện giờ bài thơ này không phải Hứa Liệt viết, cũng là Hứa Liệt viết, lập tức giơ tay lên một cái:
- Túc vương cả đời trấn thủ biên quan, Bất Lệnh không có quên tổ huấn, Trẫm trong lòng được an ủi. Bất quá 'Bình thiên hạ không thể chỉ treo ở miệng , còn cần chư vị ái khanh các ty kỳ chức, chung sức lập bá nghiệp.
- Vâng!
Bên trong đại điện tất cả cùng nhau khom người đáp lại.
Chỉ yên tĩnh chỉ chốc lát, bài thơ này tự nhiên là lại bị nhắc tới.
Tề Tinh Hàm nổi danh cứng đâug, tự nhiên không có chấp nhận điều này, cầm bản thảo thơ tiếp tục nói:
- Vậy cái đoạn này 'Dây leo khô cây già quạ đen...', lại là người nào viết?
Ánh mắt mọi người lần nữa lại nhìn đến Hứa Bất Lệnh.
Ngươi tiếp tục nói? Lại đến cái gì mà thân thích lưu lạc bên ngoài nhiều năm cho ta xem ?
Hứa Bất Lệnh há to miệng, Hứa gia hết thảy có hai phụ tử, căn bản tìm không thấy người ngoài.
Hắn suy nghĩ nửa ngày, chỉ có thể mở tay ra nói:
- Ừm... Năm trước vào kinh thành bị phục kích, đã trúng Tỏa Long cổ, ta... lệnh cho hộ vệ, tiện tay viết .
- …
Toàn bộ đại điện hoàn toàn yên tĩnh, về sau mới kịp phản ứng, chính là tiếng kinh hô .
- Quả nhiên là Hứa thế tử viết ...
- Cuối cùng cũng thừa nhận...
Tề Tinh Hàm mặt đầy kích động, biểu tình 'không giả bộ được nữa hả? Tiểu tử còn dám ở trước mặt lão phu giả bộ không thạo viết văn? Ta nhổ vào! Ngươi chính là nhân tài! Ngươi không lừa được lão phu đâu!
Tống Ký lắc đầu cười hai tiếng, nhưng cũng không biết là cái ý gì.
Các tiểu thư còn nhà quan lại có mặt tại đó đều là một mặt si mê, nếu không phải là còn trong cung, thế nào cũng phải thét lên hai tiếng cổ động.
Tề Tinh Hàm cho tới bây giờ chính là có lý cũng không tha, một bộ hôm nay không lôi được tên nhân tài Hứa Bất Lệnh này ra không bỏ cuộc, tiếp tục nói:
- Cái kia …
- Mọi người liền nhớ ra còn có bài thơ này, vội vàng mặt đầy mong chờ nhìn về phía Hứa Bất Lệnh.
Một bài thơ ngũ ngôn, từ ngữ ngắn gọn sáng sủa trôi chảy, có thể nói là chỉ đạo thủ hệ hạ bút như thần, người này từ cũng không phải tùy tiện là có thể làm ra.
Này nếu là giải thích không được, danh tiếng ‘Danh mãn Trường An', ngươi không muốn cũng phải nhận.
Hứa Bất Lệnh đối mặt ánh mắt sùng bái của mọi người, chỉ cảm thấy đầu ong ong, thật là không thể tìm ra cớ gì
Cũng may quần chúng bên trong vẫn là có đau lòng cho Hứa Bất Lệnh. Lục phu nhân gấp đến độ không ngừng giậm mạnh chân, nhìn thấy Hứa Bất Lệnh đã bị dồn đến đường cùng, tiếp tục náo loạn sẽ xảy ra chuyện, liền vội vàng đứng lên nói:
- Chư vị, « gió phía trần hương hoa đã hết » là ta dạy hắn viết, đường đường Túc vương thế tử, gửi nuôi ở Tiêu gia ta, thông thạo viết văn có gì kỳ lạ? Bất Lệnh thân trúng kỳ độc, không thể náo loạn, các ngươi đừng có hỏi nữa!
Hứa Bất Lệnh như được đại xá, thuận thế liền lung lay thân thể mấy lần, cưỡng ép động khí, sắc mặt rất nhanh liền xanh, lung la lung lay liền ngã xuống dưới:
- Ách ~ đau đầu quá ~
- A…
- Mau mau, đỡ Hứa thế tử!
- Truyền ngự y!
Điện Thừa Khánh trong chốc lát liền láo loạn, vở kịch vừa rồi cũng tạm thời dừng lại, ngự y chạy tới đưa Hứa Bất Lệnh 'Hôn mê' khiêng xuống đi trị bệnh.
Không ít tiểu thư phu nhân si mê, còn đứng dậy chạy đến trước, bộ dạng vội vã cuống cuồng hỏi han ân cần, lại còn có người trực tiếp đổi giọng gọi 'đại nhân’.
Hứa Bất Lệnh nhắm mắt lại giả chết, chỉ cảm thấy sống không còn gì luyến tiếc.
Lục phu nhân chỉ đạo hắn viết, chính là ỡm ờ thừa nhận hai bài thơ, 'Không lên tiếng thì thôi, một tiếng hót lên làm kinh người' thanh danh chỉ sợ rất khó quay lại như xưa.
Võ nghệ thần thông, văn chương tuyệt thế, mĩ mạo thiên tiên, tài đức vẹn toàn, thần tiên cũng bất quá như thế!
Hắn giấu dốt giấu thành như vậy, thật đúng là khai thiên lập địa mới có một người, còn không bằng không giấu, chí ít hắn sẽ không làm thơ. Cũng không biết văn võ bá quan đang ngồi nghĩ cái gì, chỉ có thể kỳ vọng thiên tử không nghi ngờ gì, nếu mà bị chú ý tới, hắn chỉ sợ đến Trường An dưỡng lão thật.