Đất Sở đang đánh giặc, thành Nam Dương có trọng binh đồn trú, trừ bách tính đi chưa hết ra, những người còn lại trên cơ bản đều chạy tới nơi khác tị nạn. Trên quan đạo trừ binh giáp xe lương ra, ngay cả thương đội trên cơ bản cũng không nhìn thấy, thư sinh lại càng không thể đến loại địa phương này.
Hứa Bất Lệnh tùy ý nhìn một cái, lờ mờ cảm thấy quen mắt, giơ tay bảo thân binh tới quân doanh trước, bản thân thì giục ngựa xuyên qua đồng ruộng, tới đường nhỏ giữa một dãy ruộng.
Thư sinh cưỡi ngựa đeo hòm sách, bên cạnh hòm sách cắm cành dài che vải đen, vừa đi còn vừa lật sách, hoá trang thực sự có chút phong phạm cao nhân.
Hứa Bất Lệnh từ bên hông ngựa lấy bội kiếm xuống, dắt trên lưng, bước nhanh tới gần thư sinh, mỉm cười mở miệng nói:
- Mai công tử, ngươi lạc đường à? Nhạc Lộc Sơn ở ngoài phía nam một ngàn dặm, ngươi đi về phía tây là chuẩn bị vào kinh đi thi ư?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây