Thôi Tiểu Uyển nhoẻn miệng cười, giơ tay khẽ đẩy Tiêu Tương Nhi:
- Đi đi, bằng không ta ở lại trong phòng mẫu hậu, lại cản trở chuyện của mẫu hậu, thời gian lâu dần, mẫu hậu lại tâm sinh bất mãn với ta.
- Sao lại vậy chứ...
Tiêu Tương Nhi thầm cảnh cáo mình 'Đừng xung động đừng xung động, không được không được. . .', làm ra bộ dạng phong khinh vân đạm, mỉm cười nói:
- Có gì mà vướng bận? Loại chuyện này, nói trắng ra thì chính là nữ nhân hầu hạ nam nhân, vừa mệt lại không có ý nghĩa... Tiểu Uyển, ngươi hình như vẫn chưa viên phòng, không biết tên là sự đau khổ của loại chuyện này đâu.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây