Bước đến Điện Thừa Khánh, ngắt lời Lý gia, mặc dù không quá vui mừng như trước, nhưng mà chẳng liên quan gì với những người này, ngoại trừ ánh mắt nhìn Túc vương thế tử có chút khác biệt, còn lại thì tâm tư vẫn là đặt trên bài thơ trước mặt.
Dù sao ba bài thơ kia viết ra thực sự quá kinh tài tuyệt diễm, ngày sau hiển nhiên danh chấn Trường An, tất cả mọi người muốn nhìn thử dáng vẻ của người làm bài thơ kia ra sao, đến cùng có phải là bậc hiền tài hay không.
Không ít tiểu thư nhà quan xúm lại một chỗ xì xào bàn tán:
- Tài học tốt như vậy, còn tình sâu nghĩa nặng đối với thê tử, nếu là người tuấn tú thì tốt, chỉ sợ là một lão già hom hem.
- Nghe nói là một lão già, nhưng nếu có một nửa anh tuấn của Hứa thế tử thì dù ba mươi tuổi cũng gả.
- Đúng rồi, lần trước ở hội thơ Long Ngâm, Hứa thế tử có phải cũng làm thơ đúng không?
- Hứa thế tử không nhận, nói là mua ... Ai! Chẳng ai hoàn mỹ, Hứa thế tử võ nghệ siêu quần, dung mạo như thiên tiên, nếu văn chương tuyệt thế nữa thì còn để cho nam tử khác sống không.
Đủ thứ tiếng hỗn loạn lọt vào tai, Hứa Bất Lệnh nghe chẳng hiểu ất giáp gì.
- Thơ, thơ gì?
Hứa Bất Lệnh mở miệng hỏi thăm một câu, còn chưa nghe ai trả lời đã thấy Tùng Bách Thanh đứng lên, trong tay cầm một tập thơ, đến giữa đại cất tiếng nói:
- Chữ viết trên tập thơ, ừm... Là tiểu nữ Tùng Ngọc Phù. Nhưng mà cũng không phải là sáng tác của tiểu nữ, chỉ là sao chép một phần.
- Ồ? !
Toàn bộ khách mời rất hào hứng, ánh mắt nhìn về phía vị Tùng cô nương bên trong gian khách nữ.
Tống Ký gật đầu cười khẽ:
- Sao chép từ đâu?
Tùng Bách Thanh bị nữ nhi gạt, hai tay cầm tập thơ, mân mê một chút, vẫn là đảo mắt nhìn về con gái:
- Ngọc Phù, ngươi sao chép ba bài thơ này từ chỗ nào? Thánh thượng có mặt ở đây, chớ nên nói dối.
Mọi người nhìn trừng trừng, vương hầu tướng lĩnh cả triều chăm chú, áp lực thật lớn.
Tùng Ngọc Phù khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, nhu nhu nhược nhược đứng dậy, gắt gao nắm chặt mép váy, mím môi không nói gì.
Lục phu nhân còn chưa tiếp nhận nổi 'Đả kích' vừa rồi vẫn còn ngơ ngác, nhìn thấy bên cạnh Tùng Ngọc Phù đứng dậy, trái tim run lên, quên cả an ủi, có chút đứng ngồi không yên.
Này không phải là của Lệnh Nhi viết chứ? !
Tùng Bách Thanh nhìn thấy nữ nhi sững sờ, trầm giọng nói:
- Nói thật là được.
Thân là đại tế tửu Quốc Tử giám, tất cả con em vương hầu ở trường đều là học trò của Tùng Bách Thanh, nên ngữ khí tự nhiên mang theo vài phần nghiêm khắc.
Tống Ký đánh giá vài lần, cho rằng Tùng Ngọc Phù thẹn thùng, mở miệng nói:
- Ngọc Phù, những người đang ngồi đây đều là trưởng bối, không cần câu nệ.
Thiên tử đã lên tiếng mà không mở miệng hiển nhiên có chút không biết lễ nghĩa.
Tùng Ngọc Phù nắm thật chặt mép váy, móng tay cơ hồ ấn vào trong thịt, cắn môi, vành mắt dần dần đỏ lên. Nàng đã đồng ý không để chuyện này lộ ra ngoài, hiện giờ phạm vào sai lầm lớn thất tín, nào dám mở miệng.
- Tùng cô nương, mau nói đi.
- Đúng vậy, thẹn thùng cái gì.
Các tiểu thư, phu nhân bắt đầu thúc giục, đương nhiên cũng không thiếu hạng người có ánh mắt ghen ghét.
Tí tách…
Mọi người nhìn trừng trừng, sau vài tiếng thúc giục, Tùng Ngọc Phù mũi chua xót, vai run nhẹ, nước mắt liền rơi xuống, cũng cứ đứng như vậy không ngẩng đầu lên.
- Khóc cái gì, thánh thượng tra hỏi ngươi.
- Chẳng lẽ lại là tình lang của Tùng cô nương viết.
- Đừng đoán mò.
Tiếng xì xào bàn tán không ngừng, ánh mắt mọi người càng nghiêm trang, có chút không vui.
Tùng Ngọc Phù gắt gao cắn môi dưới, dù không muốn khóc, nhưng không ngăn được nước mắt, tuy tủi thân một chút, nhưng bị mọi người người mắng một trận, dù sao còn tốt hơn thất tín với người ta.
Thời gian nặng nề trôi qua, Tống Ký biểu tình ôn hòa dần dần biến thành nhíu mày, tựa hồ là lần đầu tiên thấy một cô nương không nghe lời như vậy.
Tùng Bách Thanh lông mày nhíu chặt, đang muốn mở miệng thúc một câu, phía sau bỗng nhiên truyền đến một âm thanh:
- Ta không cho nàng nói, nàng không dám mở miệng, không cần hỏi.
Âm thanh trong sáng, ẩn ẩn mang theo một tia bất đắc dĩ.
Đám người đang chú ý đến Tùng Ngọc Phù, khi tiếng nói xuất hiện đột ngột đều sững sờ.
Quay đầu nhìn lại, đã thấy vị thế tử Túc vương vừa rồi danh tiếng lừng lẫy, lần nữa đứng lên, đi tới chính giữa đại điện, bày ra vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.
- Hoa —— ——
Điện Thừa Khánh cứ như vậy trực tiếp vỡ òa.
Không ít quan lại hất đổ chén trà ngã ngồi trên mặt đất, Tống Ký chỉ kinh ngạc trong chốc lát, nghiêng đầu tựa hồ đang ngẫm nghĩ: - Đây là tình huống gì.
Tiêu Sở Dương là tam công cửu khanh, quanh năm bất động như núi, lúc này cũng bị hoảng sợ đến khó tin nhìn Hứa Bất Lệnh.
Thánh thượng huy động nhân lực mở đại yến quần thần biểu diễn cái 'Ngàn vàng mua xương ngựa', thế tạo được rồi ngươi chạy đến ngắt lời, kiếm tiếng thơm'Cương trực công chính'.
Việc này thì thôi đi, sau việc 'Ngàn vàng mua xương ngựa', ngươi lại nhảy ra làm vua bên trong ngựa?
Vốn là trưởng tử chư hầu, võ nghệ tuyệt luân, phong hoa tuyệt đại, phẩm hạnh xuất chúng, lại đến cái văn thải tuyệt thế, ngươi muốn lên trời hay sao?
Chuyện tốt toàn để ngươi chiếm?
Điện Thừa Khánh một hồi ồn ào, nhạc sĩ đều quên giai điệu gõ trống vang chuông, ngây ngốc nhìn Túc vương thế tử sáng lán trong đại điện.
Tùng Ngọc Phù toàn thân khẽ run, mím môi len lén liếc nhìn Hứa Bất Lệnh áy náy, còn có mấy phần như trút được gánh nặng… đây là chính ngươi thừa nhận, không thể trách ta.
Hứa Bất Lệnh muốn đâm đầu chết cho rồi, không nói trước với Lục di, hiện tại thái hậu đoán chừng đều có thể ăn tươi nuốt sống hắn, tối hôm qua hắn còn son sắt bảo đảm sẽ không làm thơ, chuyện này nếu như để thái hậu biết...
Nhưng đã bị bạn gái thân mến đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió, Hứa Bất Lệnh ngoại trừ tùy cơ ứng biến, cũng không còn cách nào khác, cũng không thể cưỡng ép giả vờ ngây ngốc.
- Không sai, các người đoán đúng rồi, ba bài thơ này là Tùng Ngọc Phù chép từ chỗ ta... Ân, ta cũng mới biết được chuyện này, không nghĩ tới thánh thượng lại phô trương như thế... Thụ sủng nhược kinh.
Hứa Bất Lệnh mỉm cười thản nhiên thi lễ với Tống Ký.
- Oa!
Lời vừa nói ra, đám khách nữ đang ngồi sợ hãi kêu lên, trong chốc lát khuynh đảo.
Đám văn võ triều thần đang ngồi đó đã thấy qua nhiều sóng to gió lớn, cũng rún động mạnh mẽ.
Không phải không gặp qua người trẻ tuổi tài ba, đế đô Trường An không bao giờ thiếu chính là thiên tài.
Thiên chi kiêu tử cũng không phải không có, nhưng giống như vậy vẫn là từ trước tới nay duy nhất.
Luận võ nghệ Hứa Bất Lệnh có thể từ Trường An một đường tiến đến biên quan, luận tài văn chương còn có thể từ biên quan lại trở về Trường An.
Cả nước Đại Nguyệt trên dưới không ai địch lại, này đã không thể dùng thiên tài để hình dung.
Người sống đã đến tuổi gầy dựng cơ nghiệp rồi? !
Công Tôn Minh phản ứng nhanh nhất, vỗ tay Bốp, bốp, bốp, cao giọng tán dương:
- Hứa thế tử tài đức vẹn toàn, quả thật 'Không lên tiếng thì thôi, một tiếng cất lên chấn kinh người'!
Ba ba ba…
Công Tôn Minh liền vỗ tay, Công Tôn Lộc vỗ theo hai tiếng, phát giác bầu không khí không đúng, lại ngượng ngùng ngừng lại, kéo tay áo phụ thân.
Hứa Bất Lệnh cười khan, đưa tay ra hiệu:
- Công Tôn đô úy quá khen, không dám, không dám.
Tống Ký xưa nay trầm ổn trang trọng, khuỷu tay chống trên long ỷ vuốt cằm, nhíu mày:
- Bất Lệnh, ba bài thơ này là ngươi viết?
Hứa Bất Lệnh vội vàng lắc đầu:
- Không phải.
- Hô...
Bên trong Điện Thừa Khánh lớn như vậy, mọi người đồng thời nhẹ nhàng thở ra, xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán.
Nếu là Hứa Bất Lệnh viết, ở trường nghiên cứu học vấn các phu tử đều phải sửa cách gọi là Hứa Bất Lệnh tiên sinh.
Nhưng mà không bao lâu, tim mọi người đều nảy lên.
Giống như lần trước ở Long Ngâm các, bài thơ « gió phía trần hương hoa đã hết », Hứa Bất Lệnh cũng nói không phải do mình viết, nhưng nếu không phải Hứa Bất Lệnh viết, còn có thể là ai? Thành Trường An tìm không ra người thứ hai!
Tề Tinh Hàm lần nữa đứng dậy, ánh mắt nóng nảy, trực tiếp học Hứa Bất Lệnh bộ dáng mở tay:
- Chẳng lẽ lại lại là thế tử chép ? Không biết chép từ chỗ nào ? Thánh thượng đang ngồi ở đây, nếu là thế tử thuận miệng bịa chuyện, chính là tội khi quân.