Thế Tử Thật Hung

Chương 88: Thi từ? thi từ gì cơ?

Chương Trước Chương Tiếp

Trong Điện Thừa Khánh, Công Tôn Minh khẽ vuốt cằm, tiếp tục nhìn văn võ bá quan, chân thành nói:

- Ngày đó, Hứa thế tử đi vào đường tắt trên phố sau Đại Nghiệp phường, ngẫu nhiên gặp phải Lang vệ đang điều tra muối lậu của Phúc Mãn lâu nên ra tay cứu giúp, chuyện này chư vị hẳn là cũng biết.

Triều thần trong điện đều gật đầu, dù sao lúc ấy, Công Tôn Minh khắp nơi mời người canh chừng, thổi phồng thanh danh của Hứa Bất Lệnh, muốn không biết cũng không thể.

Tề Tinh Hàm sờ râu mở miệng nói:

- Chuyện nào ra chuyện đó, cách làm của Hứa thế tử ở Phúc Mãn lâu, xác thực đáng khen ngợi, nhưng không liên quan với chuyện ngày hôm nay.

Công Tôn Minh lắc đầu, tiếp tục nói: - Lúc ấy Lang vệ tra án Phúc Mãn lâu, về sau lại theo Tiêu Đình Tiêu công tử đi ới Bạch Mã trang, phá đại án Bạch Mã trang.

Ào ào!

Lời còn chưa dứt, trong triều liền vang lên tiếng bàn tán xì xào.

Có thể ngồi vào nơi này đều không phải đồ đần, một câu nói kia đã có thể nói rõ rất nhiều vấn đề .

Hứa Bất Lệnh cảm giác có chút bất lực, vuốt vuốt cái trán, lén lút nhìn qua Lục di một chút, hai mắt Lục di nhắm lại, dùng một loại ánh mắt rất nguy hiểm nhìn hắn, xem bộ dáng tối nay rất khó nhịn. Bất quá cũng may Chúc Mãn Chi đã vào kho công văn, nếu là bị gọi tới trước tiên, coi như hư đại sự.

Sau khi Công Tôn Minh nói xong, Tống Ký nhẹ nhàng nhíu mày, mang theo vài phần bất ngờ:

- Công Tôn Minh, ngươi nói là, Lang vệ tham dự trong vụ Phúc Mãn lâu, cùng Lang vệ phá án ở Bạch Mã trang là cùng một người?

Công Tôn Minh nghiêm túc gật đầu:

- Không sai. Đêm đó Bạch Mã trang xảy ra chuyện, bên cạnh Tiêu công tử xuất hiện một đao khách che mặt, từng một đao trảm hổ, lực chiến hai tên võ quán giáo đầu ở Hổ Đài nhai, thân phận đao khách này, vẫn chưa tra được.

Rất nhiều triều thần sững sờ, cái gì gọi là chưa tra được? Đó không phải là hộ vệ của Tiêu Đình hay sao?

Ánh mắt mọi người nhìn về người nói chuyện Tiêu gia Tiêu Sở Dương.

Tể tướng Tiêu Sở Dương sắc mặt không vui không giận, chỉ là bình thản nói:

- Tên đao khách kia cũng không phải là môn khách Tiêu gia ta, Tiêu Đình nói là một người bằng hữu của hắn nên ta chưa từng hỏi.

Đám người lại đưa ánh mắt chuyển sang Tiêu Đình.

Tiêu Đình đang xem kịch, không ngờ bây giờ lại bị ánh mắt thiên tiên tử nhìn xuống, ngượng ngùng cười, chỉ miễn cưỡng bày ra bộ dáng muốn nói mà không dám nói.

Đường đường là con trai trưởng Tiêu gia cũng không dám tuỳ tiện mở miệng chỉ ra người đó.

Mọi người cùng quay đầu, nhìn về phía thế tử Túc vương đang ngồi một bên không nhúc nhích tí nào.

- ...

Hứa Bất Lệnh không nghĩ tới Tiêu Đình lại bán đứng đồng đội dứt khoát như vậy, hắn ho khan một tiếng, nói khẽ:

- Ừm... Trước đó vài ngày, ta cùng Tiêu Đình đi phường Đại Nghiệp chơi trò chơi, nhìn thấy một tiểu Lang vệ xung đột với người khác. Về sau... Tiêu Đình nghe nói Bạch Mã trang có chút việc, liền cùng đi.

- Thì ra là thế.

Đám người bừng tỉnh đại ngộ.

Chẳng trách Tiêu Đình bỗng nhiên lôi lệ phong đi Bạch Mã trang, hóa ra là Hứa Bất Lệnh đi theo bên cạnh, vậy chuyện này liền dễ hiểu.

Rất nhiều triều thần hơi suy nghĩ, liền hình dung đại khái chuyện hôm nay:

Hai người Tiêu Đình cùng Hứa Bất Lệnh là con cháu thế gia ra ngoài đi dạo, gặp gỡ Lang vệ xung đột nên tương trợ, sau đó nghe nói Bạch Mã trang có chuyện mờ ám, liền mang theo Lang vệ cùng đi điều tra, giận giữ lục tung Bạch Mã trang. Lúc sau, trong lòng Lý Thiên lục mang theo hận ý, không dám đối phó Tiêu Đình, nên đi đối phó với Lang vệ.

Đậu xanh rau má!

Lý Thiên Lục này chết thật đáng chết.

Cục cưng quý giá của Tiêu thị Hoài Nam, Hứa gia Túc vương, cùng ra ngoài hành hiệp trượng nghĩa trừ gian diệt ác, ngươi không thành thật chịu trận, còn định ám toán thủ hạ của bọn hắn, đây không phải vả vào mặt Tiêu gia và Hứa gia sao?

Chẳng trách Hứa Bất Lệnh tức giận tới chém đầu ngươi, còn vứt đầu vào nhà ngươi. Nếu là đổi thành Túc vương Hứa Liệt hay bao che khuyết điểm, có khi đã mang quân san bằng Trung Dũng Hầu, như thế có thể còn xem là khách khí.

Nhưng mà danh tiếng Hứa Bất Lệnh xưa nay vẫn không tốt, bỗng nhiên hành hiệp trượng nghĩa làm ra chuyện lớn như vậy, vẫn khiến không ít người chú ý.

Vốn cho rằng Hứa Bất Lệnh chỉ được cái vẻ bề ngoài, thực chất bên trong vẫn là võ phu tàn bạo thích chém giết, lại không nghĩ rằng còn có một mặt cương trực công chính, quan tâm thuộc hạ như vậy, ngày sau nếu là kế thừa vương vị, chỉ sợ rất được lòng quân dân a!

Chỉ là, danh vọng tích lũy chuyện tốt bực này, vì sao lại muốn che giấu?

Văn võ bá quan nghĩ tới đây, xì xào bàn tán liền ngừng lại.

Thiên tử Tống Ký ngón tay gõ nhẹ bàn, nhìn về phía Hứa Bất Lệnh ngồi ở dưới, ánh mắt thâm thúy làm cho người ta khó đoán.

Tề Tinh Hàm thực trực tiếp nói:

- Hóa ra việc này nguyên nhân là thế, khó trách Hứa thế tử phẫn nộ như vậy... Nhưng, Hứa thế tử làm một chuyện lợi nước lợi dân như vậy, sao phải che giấu.

Đối mặt với ánh mắt mọi người, Hứa Bất Lệnh thầm nghĩ không ổn, cũng không thể nói 'Ta đang giấu tài miễn cho thiên tử kiêng kị', nghĩ nghĩ, hơi có vẻ ngại ngùng mở miệng:

- Ngày thường, thường xuyên cùng Tiêu Đình đi dạo câu lan tửu quán, sợ Lục di phát hiện ta uống hoa tửu nên ăn mặc phải cải trang một chút.

Tiêu Đình sững sờ, vội vàng đưa tay:

- Hứa Bất Lệnh, ngươi đừng ngậm máu phun người, ta không đi dạo chung với ngươi!

- Ha ha ha...

Tiêu Đình này yểm trợ xác thực đúng chỗ, quan lại tại đó bừng tỉnh đại ngộ, trực tiếp cười ra tiếng, các tiểu thư, phu nhân cũng có chút đỏ mặt.

Nhiệt huyết thiếu niên gần mười tám tuổi, kết bạn đi ra ngoài uống hoa tửu quá bình thường, sợ trưởng bối trong nhà phát hiện trốn trốn tránh tránh cũng hợp tình hợp lý, dù sao vương công quý tử ở đây trên cơ bản đều trải qua.

Lời giải thích này của Hứa Bất Lệnh hợp tình hợp lý, không hề vấn đề, đám người cũng chỉ cho rằng chính mình nghĩ nhiều quá rồi.

Tống Ký nghe được lần này giải thích, lắc đầu cười khẽ, thanh âm hòa hoãn mấy phần:

- Ha ha... Bất Lệnh ngược lại để Trẫm thay đổi cách nhìn. Không phong lưu vô song, sao xứng đáng tuổi trẻ khinh cuồng, xem ra vẫn là Lục phu nhân gia giáo quá nghiêm khắc. Có lòng vì dân làm chủ là chuyện tốt, cổ nhân nói 'Này thân chính, bất lệnh mà đi', chỉ cần thân hình đoan chính không thẹn với lương tâm, chẳng lẽ trẫm còn có thể vì thế trách phạt ngươi hay sao? Về sau hành sự thoải mái là được

- Đúng vậy a đúng vậy a...

Rất nhiều thần tử đều mỉm cười hòa theo, khích lệ Hứa Bất Lệnh có phong thái của tổ tiên, không nhục gia môn.

Về phần Lý Bảo Nghĩa, lúc này mặc dù ánh mắt âm u, cũng không dám lên tiếng nữa. Dù sao hai nhà Tiêu Hứa đều ra trận, hắn lúc này nào dám tìm khó.

Hứa Bất Lệnh đối mặt với những lời khen ngợi của đám người trong điện, như là bị gác ở trên lửa nướng. Nhưng mà trong lòng cũng âm thầm nhẹ nhàng thở ra, mặc dù cũng có chút danh tiếng, đại khái hôm nay vẫn qua mắt được thiên tử.

Lý gia có người chết, triều thần muốn tán thưởng Hứa Bất Lệnh cũng phải nhìn sang Lý gia, khích lệ vài câu liền ngừng lại.

Tống Ký vì chiếu cố mặt mũi Lý gia cũng không có thu hồi cấm túc xử phạt, xác định sau đó không còn ai có ý kiến, liền trực tiếp bỏ qua cái đề tài này:

- Ngày hôm nay mở tiệc chiêu đãi chư vị ái khanh, là vì tìm kiếm vị 'Lương tài' kia của Trẫm, nhưng vì chuyện của Bất Lệnh, nên đã bỏ qua vấn đề này. Được rồi, chuyện vừa rồi cũng xem như đã xong, Tùng phu tử, ngươi có thể nhận ra ba bài thơ kia?

Mọi người mới nhớ tới tìm kiếm lần này, một lần nữa ngập tràn chờ mong nhìn về phía Tùng Bách Thanh.

Mà Hứa Bất Lệnh mới vừa nhấc ly rượu lên, mắt đầy mờ mịt nhìn chung quanh một chút:

- Thơ? Thơ gì?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️