Sáng sớm hôm sau, Trường An cách bảy trăm dặm.
Tiếng chuông vang vọng đế đô, trong ngàn phố trăm phường bắt đầu nghỉ ngơi hàng ngày.
Bách quan đi qua cửa cung, tới trong đại điện Thái Cực, cũng giống như trước kia, thương thảo chiến sự Bắc Cương.
Trải qua mấy tháng tháo chạy liên tục, dưới loạn trong giặc ngoài, Đại Nguyệt từ quân ngũ đến triều đường sĩ khí đều rơi xuống đáy cốc. Có điều rơi xuống đến mấy thì cũng phải có hạn độ, quốc lực Bắc Tề có hạn, đẩy tới phía bắc Hoàng Hà thì có chút mệt mỏi. Quân Quan Trung và quân Liêu Tây tuy liên tiếp thất bại, nhưng năng lực của chủ soái vẫn còn, trên đại thế vẫn chưa sụp đổ, cũng coi như là chặn được Bắc Tề.
Có điều đánh với Bắc Tề tới khó coi như vậy, cũng khiến bách quan nhận rõ thực tại - Đại Nguyệt đã không phải là Đại Nguyệt một giáp trước, khởi thế từ nơi chật hẹp nhỏ bé, lăn cầu tuyết càn quét lục hợp. Binh lính, trang bị có thể là không kém, nhưng thật sự không có tướng tài, hai Đại đô đốc Quách Trung Hiển và Dương Thừa Hải cộng lại, mới đánh ngang tay được với Quốc sư Bắc Tề Tả Thanh Thu, người ta thậm chí còn có thời gian rỗi chạy tới Trường An dạo một vòng, Quách Trung Hiển và Dương Thừa Hải lại ngay cả ngủ cũng không dám ngủ, chênh lệch soái tài này thật sự lớn tới khiếp người.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây