Bên trong Điện Thừa Khánh bách quan an vị, đang suy nghĩ việc của Lý gia, bỗng nhiên một đạo âm thanh vang dội làm quần thần giật nảy mình, các thần tử hơi lớn tuổi một chút đều phải chửi đổng, nếu thêm lần thứ hai nữa có chết hay không?
Đám người quay đầu nhìn lại, đã thấy phía sau góc cung điện hình trụ, kinh phụ đô úy Công Tôn Minh đứng lên, biểu tình trịnh trọng chỉnh tề, bộ dáng chẳng khác gì chuẩn bị liều chết can gián Tề Tinh Hàm.
Đám người không khỏi sững sờ, loại thấp cổ bé họng như Công Tôn Minh, ném tảng đá vào thành Trường An có thể đập trúng bảy tám kẻ, bình thường lời cũng không dám nói, hiện tại là muốn hát vở tuồng gì đây?
- Hứa thế tử cương trực công chính, lòng mang vạn dân, chính là lương tài của quốc gia, không đáng nhận hình phạt này...
Đù, nghe như là đang cho giải oan Túc vương thế tử.
Công Tôn Minh dùng từ ngữ rất chuẩn, vừa rồi thánh thượng cùng Tề Tinh Hàm còn đang thảo luận thế nào là 'Lương tài', hiện tại đã có ví dụ thực té.
Nhưng mà trên triều đình mỗi từ mỗi lời nói ra, đều phải gánh chịu trách nhiệm, ngươi mù quáng vuốt mông ngựa đưa 'Lương tài' chụp lên đầu Hứa Bất Lệnh, kết quả lời không nên nói lại một hai nói, đời này cũng đừng mong được thăng tiến.
Quần thần mặc dù không hiểu ra sao, nhưng mà trong triều vô luận quan chức cao thấp nếu phát biểu ý kiến cũng sẽ không có người ngăn lại. Nếu chỉ có tam công cửu khanh mới có tư cách phát biểu, triều đình cũng chẳng phải gia tộc gì đó độc đoán.
Hứa Bất Lệnh ngồi phía trước, trong tay cầm ly rượu, âm thầm phát giác không ổn, nhưng hắn không hiểu được ý đồ của Công Tôn Minh nên không tỏ thái độ.
Lục phu nhân cũng có chút sợ, không rõ vì cái gì nửa đường nhảy ra một Công Tôn Minh.
Vừa rồi Hứa Bất Lệnh biểu hiện rất tốt, thành công thay đổi thay danh tốt vì dân trừ hại, biến thành hình tượng mãng phu ‘Cử chỉ quá khích, không tha người đúng lý’, mong là đừng bị Công Tôn Minh phá hỏng chuyện tốt.
Chỉ là cho dù giấu tài, cũng không thể để khắp thế giới gọi 'Ta là heo', làm cho người trong thiên hạ nhìn ra việc ngươi giấu tài hở đầu lòi đuôi.
Bởi vậy Lục phu nhân cũng không thể ngăn Công Tôn Minh biện hộ cho chất tử của nàng, trên nét mặt còn phải làm ra bộ dáng cảm tạ, chờ mong Công Tôn đại nhân bênh vực lẽ phải, Hứa Bất Lệnh 'Trầm oan đắc tuyết' .
Tống Ký nghe thấy bên trong đại điện có dị nghị, liền tạm thời dừng trấn an Lý gia, giương mắt nhìn về góc cung điện:
- Công Tôn Minh, đến phía trước điện nói đi.
- Vâng!
Công Tôn Minh chỉnh y quan, xách theo áo khoác vạt áo sải bước đi đến trung tâm cung điện, đưa tay hành lễ, động tác trầm ổn khí thế lại nước chảy mây trôi, không ít lão thần tử đứng mấy chục năm trong triều thấy đều tự ti mặc cảm, tên này không phải là đã luyện qua trước ở nhà chứ!
Công Tôn Minh đứng thẳng phía trước đại điện, văn võ bá quan, phu nhân tiểu thư, thế tử vương hầu toàn bộ ánh mắt tập trung trên người hắn, lại không một chút luống cuống, thản nhiên nhìn thẳng không chớp mắt, cất cao giọng nói:
- Thánh thượng! Thần cho là, Hứa thế tử hành động đều là vì bách tính Trường An, chưa từng có chỗ sai, không đáng bị trách phạt một tháng cấm túc. Mà là thưởng!
Rất nhiều triều thần hơi nhíu mày, ai cũng biết ý định ban đầu của Hứa Bất Lệnh là tốt, nhưng mà sau đó hành sự quá mức kích động. Cho dù có thưởng có phạt, nhi tử của Lý Bảo Nghĩa bị giết, hắn còn ở đây khóc lóc, muốn thưởng cũng không thể a.
Bởi vì ba bài thơ khiến Tề Tinh Hàm trầm mặc hồi lâu, lúc này mới hoàn hồn lại một chút, bình sinh xem thường nhất thần tử xảo ngôn lệnh sắc vuốt mông ngựa, liền đứng dậy bắt đầu phát biểu ý kiến:
- Hứa Bất Lệnh ý định ban đầu là vì bách tính không giả, nhưng không được thánh thượng đặc cách mà tiền trảm hậu tấu, mang đầu người để ngoài cửa phủ Lý gia, cử chỉ thực sự quá khích, thánh thượng khiển trách cũng là hy vọng Hứa thế tử tu tâm dưỡng tính, cũng là thỏa đáng.
Công Tôn Minh an tĩnh nghe xong, đối với cái vị lời nói ngay cả thiên tử đều đau đầu này không có chút nào e ngại, trầm giọng nói:
- Theo vi thần thấy, Hứa thế tử đức hạnh vượt xa những người cùng thế hệ, đã có thể để rất nhiều thần tử trong đại điện này phải xấu hổ, chỉ là rất mực khiêm tốn làm người khiêm cung, mới không có giải thích mà thôi.
Tề Tinh Hàm sững sờ, sờ râu nhẹ nhàng nhíu mày:
- Công Tôn đô úy cớ gì nói ra lời ấy?
Công Tôn Minh vung tay áo đang muốn mở miệng, Hứa Bất Lệnh ngồi ở bên cạnh, đầu tiên là ho khan một tiếng:
- Ừm... Ta ở biên quan Tây Lương, tính tình hoang dã, làm việc xác thực thiếu cân nhắc. Công Tôn đại nhân ăn ngay nói thật, là đúng hay sai, cái vị đại nhân ở đây tự có đánh giá, chớ nên ngoa ngôn dối ngữ giải thích cho ta.
Cái 'Ăn ngay nói thật' này nghiến răng rất nặng, nhắc nhở Công Tôn Lộc không cần loạn đừng tâng bốc hắn.
Vương hầu tướng lĩnh đều ở đây, Hứa Bất Lệnh cũng chỉ có thể nói như vậy, cũng không thể nói - Ngươi câm miệng, ta không có.
Công Tôn Minh đưa tay thi lễ, biểu tình như cũ trang nghiêm túc mục:
- Thế tử yên tâm, Công Tôn Lộc ta làm quan cả đời, cho tới bây giờ, vẫn luôn cương trực, ăn ngay nói thẳng, tuyệt sẽ không dùng lời nói lập lờ nước đôi làm bẩn danh dự thế tử.
Nói đùa, Công Tôn Minh đợi lâu như vậy mới tìm được cơ hội, nếu là hôm nay để người khác ém nhẹm chuyện Bạch Mã trang, hắn coi như đợi uổng công .
Trước mắt bao người, Hứa Bất Lệnh nhẹ gật đầu, ngỏ ý cảm ơn.
Tống Ký ánh mắt trầm tĩnh, quét qua điện hạ vài lần, liền giơ tay lên nói:
- Nói đi.
Công Tôn Minh cung kính gật đầu, phẩy tay áo một cái, đối diện văn võ bá quan Đại Nguyệt, cất cao giọng nói:
- Chư vị, hẳn là còn nhớ rõ án mạng ở Phúc Mãn lâu Đại Nghiệp phường.
- Khụ khụ…
Hứa Bất Lệnh môi vừa chạm ly rượu, lại hạ xuống:
- Lần kia là uống say, trùng hợp gặp phải.
Người khác đang nói chuyện mở miệng xen vào là rất không lễ phép, cho dù là trên triều đình, thiên tử cũng sẽ không dễ dàng chen ngang khi thần tử đang trần thuật.
Tống Ký có chút nhíu mày, giơ tay lên nói:
- Bất Lệnh, trước hết để cho Công Tôn Minh nói xong, ngươi lại nói tiếp.
Hứa Bất Lệnh không thể làm gì, chỉ phải dừng lại lời nói, 'Mỉm cười' nhìn Công Tôn Minh.