Sáng sớm hôm sau, sắc trời chưa, mưa xuân võ vào bàn cạnh cửa sổ, phát ra tiếng vang nhỏ sàn sạt.
Trong khuê phòng ở tầng hai lâu thuyền, Hứa Bất Lệnh mở mắt, tay trái Lục di tay phải Tiêu Khởi, Bảo Bảo thì trực tiếp nằm sát vào ngực mà ngủ, bị ép cho không thể động đậy. Ngọc Phù tuổi còn nhỏ lại thẹn thùng, tội nghiệp rúc ở góc giường, còn đưa lưng lại, bộ dạng 'Không đành lòng nhìn thẳng'.
Quanh người đều mềm mại, hương ôn nhu chẳng qua cũng thế mà thôi.
Hứa Bất Lệnh ôm chặt, thật sự có chút không nỡ đứng dậy, nhưng không dậy cũng không được, dù sao cũng phải làm xong chuyện, mới có thể cả đời đều được nằm vô lo vô nghĩ như vậy.
Nằm nghe tiếng mưa rơi rất lâu, Hứa Bất Lệnh nhẹ nhàng hít vào một hơi, hôn vào trán Bảo Bảo, lại nhéo nhéo Lục di và Tiêu Khởi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây