Thời điểm mùa đông, thành Trường An, khắp nơi ca múa cảnh thái bình, chỉ có khu vực Khôi Thọ nhai xuất hiện một chút rối loạn, Ngữ Lâm quân đã bao vây toàn bộ nơi này, phòng ngừa sự việc không truyền ra ngoài.
Sau khi Hứa Bất Lệnh chém chết Lý Thiên Lục, liền quay trở lại phủ, tắm rửa thay quần áo, đổi một bộ bạch bào sạch sẽ, đai lưng đeo ngọc bội, còn cắm một cây trâm trên đầu.
Chỉnh đốn từ trên xuống dưới, bên ngoài đình viện liên tục truyền đến những tiếng bước chân, lão Tiêu đứng ở cửa ra vào, nói:
- Tiểu vương gia, thánh thượng bảo ngài tiến cung.
- Biết rồi, khẳng định buổi tối Lục di sẽ mắng ta, giúp ta đi mua hộp son phấn, Tiên Chi Trai, quế hoa các loại… Được rồi, đều mua về hết, ta sẽ tự mình lựa.
- Tuân lệnh thế tử.
Hứa Bất lệnh chỉnh lý y phục, liền bước nhanh ra khỏi cửa, trở mình phi nhanh lên ngựa, thúc ngựa chạy đến hoàng thành, cũng không xuống ngựa, mà là trực tiếp xuyên qua cửa cung.
Cưỡi ngựa đến hoàng thành, bên hông còn mang theo một thanh kiếm, là kiếm mà Hiếu tông hoàng đế ban cho công thần có đại công, trước kia Hứa Bất Lệnh vẫn chưa dùng đến thanh kiếm này, hôm nay xem ra đã đến lúc mang ra thương lượng rồi.
Đạp đạp đạp…
Tiếng chân cùng tiếng của chiếc chuông lục lạc trên cổ ngựa liên kết với nhau, tạo ra những thanh âm thanh thúy, trực tiếp đi đến bậc thang của Điện Thừa Khánh.
Bên trong cung điện nguy nga, truyền rõ một mớ âm thanh hỗn tạp, không ít thanh âm mang theo phần chê trách.
Hứa Bất Lệnh đối với những lời trách cứ kia, cứ lờ đi xem như không thấy, lấy roi ngựa ném về phía Ngữ Lâm quân, sau đó từng bước từng bước, bước lên bậc thang của đại điện, trên mặt không mang theo bất kì một chút nào gọi là khẩn trương, sám hối, thậm chí còn có một chút cảm giác không kiên nhẫn.
Đạp đạp đạp…
Tiếng giày vang liên tục bên ngoài đại điện, có thể nghe thấy rất rõ ràng.
Hứa Bất Lệnh bước vào cung điện bên trong, đập vào mắt hắn, là mấy trăm ánh mắt nhìn về phía hắn, vẻ mặt khác nhau, còn một đám thần tử trước mắt thì nhìn hắn không chớp mắt.
Bên trái cung điện, khu vực của nữ nhân, Lục phu nhân ngồi bên cạnh, bưng chén trà, nhàn nhạt thưởng thức trà, dường như mọi việc đều không liên quan đến nàng.
Mặc khác đám tiểu thư, phu nhân còn lại lại ghé vào tai nhau xì xào bàn tán:
- Hứa thế tử đến rồi…
- Đẹp trai quá, chắc không phải hắn sẽ bị chém đầu chứ…
- Chém đầu Lý gia đi, đừng chém đầu Hứa thế tử..
- Nha đầu chết tiệt kia, ngậm miệng…
Hứa Bất Lệnh nghe thấy những lời này, có chút đau đầu, việc hắn làm là thiên đạo bất dung, lại còn có người lo cho hắn?
Chuyển ánh mắt thêm một chút, muốn tìm xem có nữ nhân nào quen biết hắn không, chợt phát hiện Tùng Ngọc Phù cũng ngồi bên cạnh Lục phu nhân.
Theo lý thuyết mà nói, với tính tình của Tùng ngọc Phù, nếu biết được hắn giết người, khẳng định lúc này sẽ vô cùng phẫn nộ hoặc lo lắng mới đúng, nhưng lúc này nhìn lại, Tùng Ngọc Phù lại mang vẻ mặt cổ quái, nàng còn cho hắn một cái ánh mắt khẳng định, bộ dáng hệt như ‘Có ta ở đây, đừng sợ’.
Bước chân của Hứa Bất Lệnh có chút mất thăng bằng, trong lòng có chút luống cuống!
Nha đầu chết tiệt này không phải là muốn giúp ta chứ!
Để đề phòng, ánh mắt Hứa Bất Lệnh trở nên lạnh lẽo, hung hiểm nhìn Tùng Ngọc Phù một cái, ra hiệu nàng đừng lo chuyện bao đồng.
Tùng Ngọc Phù cúi đầu yếu ớt, bộ dáng mang theo phần ủy khuất, tựa hồ có rất nhiều lời muốn nói.
Ngắn ngủi mấy bước, cũng không thể nào đá mắt qua lại nhiều lần được.
Hứa Bất Lệnh nhanh chân đi xuyên qua đến trung tâm đại điện, đưa tay khom người:
- Hứa Bất Lệnh, tham kiến thánh thượng.
Thanh âm vang dội, mười phần khi thế trung nghĩa, không hề mang theo ý tứ chột dạ hay áy nháy.
Bên trong đại điện an tĩnh lại, ánh mắt của Lý Bảo Nghĩa liên tục nhìn qua phía Hứa Bất Lất, chờ Hứa Bất Lệnh đưa ra một lời giải thích.
Lần này Hứa Bất Lệnh cần phải nhượng bộ một chút, cho bệ hạ trừng phạt hắn qua mặt người trong thiên hạ, rồi từ từ làm lắng chuyện này xuống.
Nhưng bộ dáng của Hứa Bất Lệnh rất ương ngạng, làm sao có khả năng chịu nhương bộ…
Hơi trầm mặt một chút, Tống Ký mới mở miệng nói:
- Hứa Bất Lệnh, đêm qua Lý Thiên Lục bị giết, đầu cũng bị người ta chém đi, còn quăng đầu của hắn vào đại môn của Lý gia, chuyện này là ngươi làm?
- Phải.
Hứa Bất Lệnh không hề có ý muốn phủ nhận sự việc, rất thẳng thắng thừa nhận.
- Thánh thượng, người phải làm chủ cho vi thần!
Lý Bảo Nghĩa Bảo nghĩa biết rằng không có khả năng chơi chết Hứa Bất Lệnh, lúc này chỉ có thể nhìn về phía Tống Ký, hy vọng thiên tử Đại Nguyệt sẽ đưa ra phán quyết công chính cho hắn.
Quần thần vẫn đứng bên ngoài quan sát, dù sao nguyên nhân cũng không biết.
Tống Ký hít vào một hơi, trầm giọng dò hỏi:
- Vì sao giết Lý Thiên Lục?
Hứa Bất Lệnh bình thản nói:
- Tối hôm qua ở Trường Nhạc cung, thần có uống một chút rượu, đêm khuya có đi ra ngoài giải sầu, lại gặp một chút xung đột ở vùng ngoại ô, việc là Lý gia sai người đi giết Lang vệ. Ta thuận tay, lại nghe thấy chuyện ở Bạch Mã Trang, vậy nên liền đi giết Lý Thiên Lục.
- …
Quần thần nghe thấy liền nhẹ gật đầu, nếu thật sự là như thế, lý do coi như chính đáng.
Nhưng chuyện Bạch Mã trang đã qua lâu như vậy vậy rồi, còn tới chém đầu Lý Thiên Lục rồi quăng vào Lý gia, cái này có chút quá đáng, thánh thượng cũng đã trừng phạt Lý gia.
Mà Lý Bảo Nghĩa đang quỳ trên mặt đất, nghe được những lời này, nhất thời sửng sốt, tiếp theo là cất lên tiếng nói đau buồn:
- Ngươi ngậm máu phun người! Lý gia ta sao lại sai người giết Lang vệ.
Tống Ký nhìn về phía GIả công công:
- Đi điều tra.
- Tuân lệnh!
Giả công công lĩnh mệnh, điều tiểu thái giám xuất cung điều tra.
Chuyện trên cánh đồng tuyết vào đêm qua khẳng định không thể che dấu, Tập Trinh ty đã đến tại trận, việc mà Hứa Bất Lệnh có thể làm bây giờ, là phủi sạch quan hệ với Chúc mãn Chi, biến sự việc từ thấy việc nghĩa mà làm chứ không phải là bày mưu rồi hành động.
Rất nhanh, tiểu thám giám dò hỏi bên ngoài liền trở về, khom người nói:
- Theo lời nói của Tập Trinh ty, vào đêm qua, khu vực phía đông ngoại ô, ở dịch trạm có xảy ra án mạng, hai tên tặc tử tập sát ba tên Lang vệ, khiến cho ba người Lang vệ một chết, một bị thương, sau đó Hứa thế tử đ ingang qua chém chết hai tên tặc tử, trên thi thể của tặc nhân còn mang theo bảng hiệu của Lý gia.
Quần thần khẽ gật đầu, tiền căn hậu quả như thế này ngược lại rất xứng đáng,
Lý Bảo Nghĩa cũng không biết chuyện mà Lý Thiên Lục làm, nhưng biết tính tình nhi tử của mình, tâm tình lúc này chìm sâu.
Tống Ký khẽ thở dài, tiếp tục dò hỏi:
- Còn gì nữa không?
TIểu thái giám cung kính cúi đầu:
- Còn lại một người không bị thương gì là một nữ Lang vệ, từng là nữ Lang vệ của Tiêu Đình Tiêu công tử của Bạch Mã Trang, theo điều tra thì Lý Thiên Lục muốn trói nàng mang đi…
- Ngươi thật to gan!
Khi đang nói chuyện, bên trong đại điện nhiên vang lên một tiếng nói.
Ngồi ở khu vực công tử công hầu, Tiêu Đình đột nhiên nghe thấy những lời này, lập tức nổi nóng.
Mặc dù chuyện Bạch Mã trang là hắn cùng Hứa Bất Lệnh hợp mưu, nhưng công đầu thuộc về hắn, nữ Lang vệ kia là cùng một đám với hắn, há có thể bị một Lý gia nho nhỏ ám toán, đây không phải là đang tát vào mặt Tiêu gia sao?
Tiêu Đình lau miệng, đứng dậy nổi giận mắng:
- Hay cho ngươi Lý Bảo Nghĩa, ta xem ngươi như huynh trưởng trong nhà, ngươi lại dám làm những chuyện này sau lưng ta…
Tiêu Sở Dương không nói một lời, hoàn toàn không có ý ngăn lại.
Tống Ký có chút chịu không nổi, giơ tay lên nói:
- Tiêu Đình, ngươi ngồi xuống trước, việc này không có quan hệ gì với ngươi.
Tiêu Đình còn chưa kịp nói hết thì phải im lặng ngồi xuống, hơi bất đắc dĩ nhìn về phía Hứa Bất Lệnh một chút, bộ dáng ‘Không phải thúc thúc không giúp ngươi, thúc thúc đã tận lực rồi’.
Lý Bảo Nghĩa tự biết bản thân đuối lý, lập tức quỳ trên mặt đất, đi về phía trước mấy bược, buồn bã nói:
- Thánh thượng! Thánh thượng đã tránh phạt Lý gia ta về sự tình ở Bạch Mã trang, khuyển tử tuổi nhỏ,, nhất định là bị tiểu nhân mê hoặc mới đưa ra hạ sách này, hoặc căn bản là không hề đưa ra mệnh lệnh, là đám thuộc hạ vì muốn lấy lòng mà tự mình hành sự. Khuyển tử không biết dạy bảo thuộc hạ, tội không thể tha, nhưng không đến mức bị chém đầu a! Hơn nữa cho dù muốn xử trỉ, cũng là thánh thượng mở miệng, Hứa thế tử dựa vào cái gì mà tự tiện động thủ. Còn ném đầu vào Lý gia ta! Đó thực sự… thực sự là tang tận lương tâm! Thánh thượng!
Lý Bảo Nghãi kêu đau buồn bã, khóc không thành tiếng.
Rất nhiều triều thần nhíu mày sau khi nghe xong, cảm thấy cũng có đạo lý một chút.
Hứa Bất Lệnh cũng không phải Túc vương, cho dù là Túc vương, tiền trảm hậu tấu cũng đi quá giới hạn, hơn nữa hành động ném đầu vào Lý gia cũng có chút quá kích.
Tống Ký nghĩ nghĩa, mở miệng nói:
- Hứa Bất Lệnh, trẫm đã trừng phạt Lý gia, mặc dù việc ngươi làm cũng không tính là sai, nhưng hơi lỗ mãng một chút, về sau nên thay đổi tính tình một chút… Trẫm cấm túc ngươi ở Chung Cổ lâu một tháng, lần sau không được để việc này được xảy ra nữa.
- Tuân lệnh thánh thượng!
Hứa Bất Lệnh lành lùng trừng mắt vào Lý Bảo Nghĩa một chút, không xem ai ra gì, kiếm một cái bàn mà ngồi xuống, rót một chén rượu, nhấp một miếng.
Bộ dáng này thực sự quá phách lối, không ít thần tử cũng hơi nhíu mày.
Nhưng Hứa Bất Lệnh thành danh là vì tính tính từ nhỏ của hắn là như thế, lần này giết Lý Thiên Lục cũng không tính là ác bá gì, nhiều lắm là con người hơi ngoan độc mà thôi.
Sự tình đã đến bước này, Tống Ký an ủi Lý Bảo Nghĩa vài câu, sự tình vứ như vậy qua đi. Dù sao Lý gia cũng đuối lý, người cũng đã chết, còn muốn như thế nào?
Nhưng Tống Ký chưa kịp mở miệng an ủi, một tiếng nói mười phần chính khí bỗng nhiên vang lên ở góc đại điện:
- Thánh thượng! Hứa thế tử cương trực công chính, lòng mang vạn dân, chính là nhân tài của đế quốc, không xứng nhận hình phạt này.
Hứa Bất Lệnh lảo đảo xém chút là ngã xuống.
Lục phu nhân đang uống trà, không đề phòng, cũng bị sặc vài cái.
- Khụ khụ… khụ khụ…