Thấy Tùng Bách Thanh mở miệng, Tống Ký tự nhiên thuận thế nói:
- Thơ là do Tùng tiên sinh đưa cho Trẫm, Trẫm còn chưa hỏi ngươi, ngươi ngược lại ngươi lại mở miệng trước, cũng được, ngươi nhìn xem, ba bài này là người phương nào viết.
Ta đưa cho ngài?
Ánh mắt Tùng Bách Thanh đầy mê mang, hơi suy tư, nhìn về phía bảo bối khuê nữ ở phía xa xa.
Tùng Ngọc Phù, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, nhu thuận ngồi yên vị tại chỗ của mình.
Tùng Bách Thanh cảm giác được có điểm gì đó là lạ, đứng dậy tiếp nhận bài thơ từ tay của Tề TInh Hàm, trước mặt toàn bộ người trong điện, sắc mặt hắn trở nên cứng đờ.
Chữ viết xinh đẹp uyển chuyển, quên thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn nữa.
Cái này không phải là chữ viết của bảo bối khuê nữ nhà mình hay sao!
Tùng Bách Thanh lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nhìn tờ giấy nửa ngày vẫn chưa hết thất thần.
Ngồi trước mặt chúng quan đại thần, ánh mắt lại không chớp lấy một cái, mọi người đều nhìn ra vẻ mặt cổ quái của Tùng Bách Thanh.
Tống Ký tươi cười bình thản, chậm rãi nói:
- Tùng phu tử, có thể nhìn ra ba bài thơ này là do người phương nào viết không?
Tùng Bách Thánh ngẩng đầu nhìn về phía của khuê nữ nhà hắn, đành phải mở miệng:
- … Cái này… Chữ viết này là…
- Thánh thượng!! Thánh Thượng!!!
Lời Tùng Bách Thành còn chưa nói ra, thì bên ngoài kim điện bỗng nhiên vang lên những la khóc, bi phẫn đến cực điểm.
Đột nhiên xuất hiện tiếng kêu thảm, làm tất cả văn võ bá quan trong điện còn đang chìm đắm trong thơ từ phải khẽ run rẩy, ngay cả Tống Ký cũng bị làm cho kinh ngạc một chút, nhíu mày ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.
Bên trong kim điện lớn như vậy, mấy trăm người đồng thời quay đầu nhìn lại, thì thấy ở khu vực võ quan Trung Dũng hầu, Lý Bảo Nghĩa, sắc mặt đỏ nhòe, đôi mắt rơi lệ, lộn nhào từ trong bữa tiệc vọt ra, trực tiếp vọt đến trung tâm đại điện mà quỳ xuống.
Bên cạnh còn có một người trẻ tuổi, là nhi tử của Lý Bảo Nghĩa, mặt mũi lúc này cũng tràn đầy phẫn nộ, rung rung nước mắt, cũng không dám lên tiếng, chỉ yên lặng đứng cùng với đám thái giám cung nữ đằng sau.
- Thánh thượng! Ngài phải làm chủ giúp ta a! Cả nhà Lý gia ta tận trung ái quốc, cả ba đời đều vì Đại Nguyệt mà vào chảo sôi, xuống biển rộng, chưa từng một lần dám đòi công, tổ phụ lại vì ngăn cản tặc nhân ám sát Hiếu tông hoàng đế mà đến chết cũng không tìm thấy xác…
Tiếng la khóc, câu chữ lủng củng, nhớ lại ngày nào.
Mọi người ở đây đều biết Lý gia, ngoại trừ câu cuối cùng là thật, thì các câu khác phải xem lại.
Tống Ký nhíu mày, biết được Lý gia chắc hẳn đã xảy ra đại sự gì đó, giơ tay lên một cái:
- Lý Bảo nghĩa, có gì nói thẳng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, để ngươi phải bày ra bộ dạng như thế này?
- Thánh thượng!
Lý Bảo Nghĩa quỳ trên mặt đất, gập đầu không thôi, buồn bã nói:
- Thánh thượng! Khuyển tử nhà thần, là Lý Thiên Lục, năm nay gần mười tám tuổi, tuy tính tình có hơi ngang bướng, nhưng chẳng qua là bị tiểu nhân dụ dỗ, đã chịu bệ hạ trách phat. Nhưng đêm qua… Đêm qua, khuyển tử lại bị người khác chém đầu, còn ném vào đại môn của Lý gia, thật sự là… là… Táng tận lương tâm… A…
Khóc không thành tiếng, gào lớn.
- Cái gì?!
- Cái này sao có thể!
Mọi người trong đại điện đều phải kinh hô một tiếng, ngạc nhiên nhìn về phía Lý Bảo nghĩa, đặc biệt là vương hầu tướng lĩnh Khôi Thọ nhi, tất cả đều cảm thấy khó tin.
Lý Thiên Lục là đích tử của Lý Bảo Nghĩa, thuở nhỏ lớn lên ở Khôi Thọ nhai, sau này thế nào không biết, nhưng ở Khôi Thọ nhai, khẳng định rất hiểu chuyện, rất có lễ tiết, còn gọi bọn hắn một tiếng ‘Thúc bá’, cơ hồ bọn hắn đều quan sát Lý Thiên Lục lướn lên.
Tại đây còn có không ít công tử nhà giàu, bình thường đều cùng Lý Thiên Lục xưng huynh gọi đệ, tình cảm cũng không cạn, vậy mà cứ thế bị người khác chém đầu?
Cái này cũng thôi đi, đã chém đầu Lý Thiên Mục, còn ném đầu vào đại môn của Lý gia, này cũng quá đáng quá đi.
Dưới chân thiên tử, lại có thể trời đất không dung thế à! Đây quả thực là bản tính tàn bạo, không xem vương pháp ra gì, không đặt thiên tử đương thời để vào trong mắt.
Mặc kệ nguyên nhân là gì, cách làm như thế này đã gây ra phẫn nộ rất lớn cho đại đa số người có mặt ở đây.
Người đứng đầu phủ Trung Úy phụ trách quốc phòng thành Trường An, trước tiên đứng dậy, tức giận nói:
- Lý nào lại nhhư vậy, đường đường dưới chân thiên tử, quốc đô Đại Nguyệt, lại có tặc nhân làm càn đến mức này, xem Đại Nguyệt ta không người à?! Là ai, là ai làm càn như vậy?!
- Đúng vậy! Ai lại to gan như vậy…
Không ít người cũng nói theo.
Theo mọi người suy đoán, có thể gây ra việc này, đoán chừng là hiệp khách nào đó trong giang hồ, mà kẻ này lại không biết trời cao đất dày, đầu óc cũng không bình thường mới dám làm càn như vậy.
Việc này nếu truyền ra, tất nhiên trong giới giang hồ sẽ phải chịu một trận thanh tẩy, dù sao hành động này thật sự là quá ngông cuồng.
Đường đường là thế gia võ quan, lại bị người khác đến nhà đánh chém, đây là hành động khoe khoang võ lực của bản thân hay sao, không chỉ vậy, hành động này không khác gì một cái tát lên mặt triều đình.
Tống Ký nghe nói như thế, sắc mặt dần chuyển sang màu đen, vỗ mạnh xuống bàn một cái:
- Là kẻ nào làm?
Lỹ Bảo Nghĩa khóc không thành tiếng, quỳ trên mặt đất, kêu khóc nói:
- Là thế tử Túc vương, thánh thượng, ngài phải làm chủ cho thần!
- …
Lời vừa nói ra, mọi người trong đại điện bất ngờ yên tĩnh nghiêm nghị.
Sắc mặt của chủ quan phủ Trung Úy giận giữ cứng đờ, do dự một chút, vội vàng ngồi xuống lại.
Rất nhiều văn võ quan đang phẫn nộ, cũng đều ngập miệng.
Thoáng chốc, đại điện chỉ còn tiếng la khóc của Lý Bảo Nghĩa.
Cũng không thể trách thái độ của bách quan sao lại chuyển biến nhanh như vậy, dù sao chuyện này cũng có chút khó giải quyết.
Giết Lý Thiên Lục, còn mang đầu của hắn vứt vào đại môn Lý gia, việc này đúng là làm cho người người căm phẫn.
Nhưng người giết là thế tử Túc vương, vậy sự việc lần này sẽ trở nên phiền toái.
Trong tay Túc vương có hai mươi vạn thiết kỵ, đường đường chính chính là hầu vương, so với tiểu hầu gia Lý gia này rất khác biệt.
Giết Lý Thiên Lục, cho dù là hành hung ác ý, đáng chết vạn lần, nhưng sao có thể lấy thế tử vương hầu ra đền mạng? Túc vương có thể đồng ý sao?
Không nói đến con trai độc nhất của Túc Vương, đổi lại sáu vị thế tử vương hầu kia, cho dù binh quyền không bằng Túc Vương, cũng không thể tùy tiện phán xét.
Trong sử sách cũng không hề có chuyện đế vương tùy tiện chém giết vương hầu, chỉ cần phiên vương không tạo phản, thì dựa vào đầu mà đòi mạng?
Chẳng trách Lý Bảo Nghĩa lại kêu cha gọi mẹ trước mặt văn võ bá quan toàn triều, chuyện này nếu là bí mặt, sẽ không chờ thánh thượng mở miệng, thế lực khắp nơi đã ra mặt đè sự việc xuống, lén giải quyết.
Ánh mắt quần thần giao nhau, cùng nhau nhìn về phía thiên tử.
Tống Ký nghe thấy là Hứa Bất Lệnh làm, chân mày cau lại, nhìn Lý Bảo Nghĩa vài lần, liền trầm giọng nói:
- Gọi thế tử Túc vương trới Điện Thừa Khánh, giải thích nguyên do.
- Tuân lệnh!
Giả công công phất trần vung lên, liền cất cao giọng nói:
- Cho truyền thế tử Túc vương Hứa Bất Lệnh vào điện!