Thế Tử Thật Hung

Chương 84: Huyễn kỹ thi tài

Chương Trước Chương Tiếp

Ở điện Thừa Khánh, bách quan tề tụ, ngay cả tiếng cây châm rơi cũng có thể nghe, nhạc sĩ bên cạnh cũng đều dừng động tác lại, an tĩnh chờ đợi.

Giả công công nâng khay, nhẹ nhàng bước đi xuống bậc thang, đi đến trước Tề Tinh Hàm, hai tay đưa ra.

Tề Tinh Hàm mí mắt chớp chớp, bỗnh nhiên cảm giác được bản thân đã trúng kế khích tướng của thiên tử, nhưng mà thân là quan văn trong triều, ngạo khí văn nhân đã ngấm vào trong xương cốt, lời đã nói ra nào có thể thu lại được, hắn cũng không tin có người có thể viết ba bài thơ mà hắn lại không đối lại được.

Vô số ánh mắt tập trung lên người Tề Tinh Hàm, hắn đưa tay cầm bản thảo thơ từ trong khay, nghiêm túc đánh giá.

- …

Bên trong đại điện, văn bõ bá quan đều cảm thấy rất mong chờ, ngay cả Lục phu nhân cũng nâng cao hương mặt thục mỹ nhìn về phía trước, dung nhan xinh đẹp, giống như đóa hoa mẫu đơn nở rộ bên trong bách hoa.

Tùng Ngọc Phù thì hoàn toàn tương phản, hận không thể dúi đầu trốn sâu vào bên trong bộ ngực.

Tất cả mọi người đều đang quan sát sắc mặt của Tề Tinh Hàm, chỉ cần để lộ ra một chút biến sắc, trên cơ bản, đều có thể đoán ra kết quả đại khái.

Mà không nghĩ tới chính là, Tề Tinh Hàm ngày ngày chăm chỉ, gương mặt của hắn bây giờ lại có chút cứng đờ, sắc mặt có chút khác với ngày thường.

Tề Tinh Hàm nâng cao bản thảo thơ, xem xét bài thơ rất kỹ.

Chỉ là không lâu sau, Tề TInh Hàm liền sửng sốt một chút, hơi híp mắt lại mà thăm dò, rõ ràng có chút ngoài ý muốn.

Tiếp theo, chính là sờ râu, miệng thì lẩm bẩm không ngừng, khi thì gật đầu.

Ước chừng nhìn một lát sau, Tề Tinh Hàm còn lén lút giương mắt nhìn về phía thiên tử, mang theo vài phần nghi hoặc.

Tề Tinh Hàm vẫn im lặng đánh giá, không nói lời nào, làm cho bách quan phải đợi nửa ngày trời, không khí dần trở nên gấp gáp, bắt đầu xì xào bàn tán.

Thấy thời điểm đã đến, Tống Ký mỉm cười, nhẹ giọng dò hỏi:

- Tề công, ba bài thơ này, khanh thấy như thế nào?

Câu này của Tống Ký rõ ràng mang theo ý tứ trêu chọc.

Sinh ra là người đọc sách thánh hiền, một chính là một, hai chính là hai, nếu vì mặt một mà xảo ngô, vậy phải gọi là ‘Tề lão thất phu’.

Tề Tinh Hàm trầm mặt như nước, hai tay cầm bài thơ nhìn hồi lâu, mới ho nhẹ một tiếng, ấp úng nói:

- Ừm… Ba bài thơ này… Xác thực xứng đáng với danh hiệu ‘Tài hoa hơn người’, ngày sau ắt có thể lưu danh ngàn năm. Chỉ có điều thi từ dù tốt, nhưng làm quan trị quốc thì…

- Ào…

Lời còn chưa nói hết, bên trong đại điện liên tục xì xào bàn tán, bốn phía nổi lên tiếng ồn ào, ngay cả Tiêu Sở Dương bất động như núi cũng hơi híp mắt.

Tính tình bướng bỉnh của Tề Tinh Hàm, vậy mà có thể khen người khác như thế, hơn nữa đánh giá còn cao hơn đương kim thánh thượng, ngay cả danh hiệu ‘lưu danh ngàn năm’ cũng dùng tới.

Vậy ba bài thơ này phải đến mức nào, mới có thể để cho Tề Tinh Hàm phải thổi phồng lên như thế?

Chỉ một thoáng sau, quan văn đồng lieu cũng bắt đầu duỗi cổ, muốn xem ba bài thơ kia viết cái gì.

Tống Ký đưa tay ngắt lời Tề Tinh Hàm, khẽ cười nói:

- Tề công, trước tiên chỉ bàn thơ từ, người còn không tìm được, không có cách nào có thể đánh giá kỳ kỳ tài lương học. Hơn nữa danh hiêu ‘lưu danh ngàn năm’ quá nặng, không thể một lời kết luận, ngươi mang ba bài thơ này đọc to lên, cho chư vị ái khanh ở đây có thể đánh gia một hai.

Tề Tinh Hàm bị Tống Ký ngắt lời, nhất thời đen mặt lại, còn có thể nói cái gì, cầm lấy bài thơ, diễn cảm mà đọc:

- Mười năm sống chết cách xe nhau, không suy nghĩ, tự khó quên. Ngàn năm cô mộ phần, không chỗ lời nói thê lương…

Lời vừa ra khỏi miệng, toàn trường ồn ào bỗng an tĩnh lại, đều là hai mắt tỏa sáng.

Tề Tinh Hàm là một lão già, đọc bài thơ này, mười phần ý vị, cảm xúc bi thương làm rung động lòng người, trong đó còn chưa đựng tâm tư tưởng niệm vong thê, đọc từng chữ mà đau đau khổ khổ.

Nữ khách trong đại điện, vốn là rất dễ xúc động, ‘Hôm qua mơ thấy về quê, cửa sổ nhỏ, căn nhà nhỏ. Nhìn nhau không nói gì, chỉ thấy nước mắt rung rưng’, suy nghĩ về hình ảnh kia, sóng mũi cảm thấy chua chua.

Mà những lão thần tử tóc bạc kia, lúc trẻ đã từng trải qua, nghe thấy những lời này, không khỏi hồi tưởng lại quãng thời cùng vợ cầm đuốc đi đêm.

Vợ cả của Tùng Bách Thanh không may mất sớm, một mình hắn nuôi dưỡng nữ nhi cho tới hôm nay, làm sao không nghĩ ra được hình ảnh năm đó học hành gian khổ có nhau.

Hễ là con người thì đều có thất tình lục dục, vương hầu tướng lĩnh cũng không thể tránh khỏi, trong lòng mỗi người luôn xuất hiện một bóng người.

Đọc xong một bài thơ, bên trong đại điện không còn tiếng vang nữa, chỉ còn lại dư vị.

Bên trong đại điện an tĩnh thật lâu, một lão phu tử thuộc Quốc Tử giám mở miệng phá vỡ bầu không khí:

- Hảo thơ, tu thân trị quốc bình thiên hạ, tình nghĩa đối với vong thê có thể sắc son như thế, khẳng định không phải hạng người có tâm thuật bất chính có thể làm.

Đánh giá người làm thơ mà không phải đánh giá từ ngữ làm thơ, cái này đánh giá rất đúng chỗ.

Mọi người đều gật đầu đồng ý, nhìn về phía Tề Tinh Hàm, chờ mong bài thơ tiếp theo.

Tề Tinh Hàm tiếp tục nói:

- Cây dưa leo khô héo, cây cầu nước trước nhà, một luồng gió thổi qua, ban chiều mặt trời ngã về phía tây, đoạn trường nhân ại thiên nhai.

Ngắn ngủi vài câu, đã gây lên tiếng vọng trong lòng mỗi người.

Những người đang ngồi ở Điện Thừa Khánh hẳn là chưa từng trải qua cảnh ngộ như vậy, chỉ có thể khen ngợi vài phần về phương diện tả phong cảnh, về phần trữ tình lại không tiện đánh giá.

Nhưng qua trải qua hai bài thi từ, đã đủ để văn võ bá quan mở rộng tầm mắt, người viết những bài thơ này xác thực xứng với bốn chữ ‘tài hoa hơn người’. Trong lòng mỗi người đều có thể mơ hồ hình dung được người viết bài thơ này:

Ước chừng là độ tuổi đang tầm lục tuần, vợ cả đã chết, có tài nhưng niên kỉ thành đạt lại muộn, xa bước chân xa quê, một thân tài học lại không chỗ an thân.

Đây đúng là bộ dạng phổ biến của cao nhân.

Trong lòng đám người đều xuất hiện ấn tượng như vậy, bọn họ càng thêm mong chờ bài thơ thứ ba được đọc lên, muốn từ đó phân tích ra nhiều tinh tức hơn.

Mà đám người lại không nghĩ tới chính là, khí thế của Tề Tinh Hàm hoàn toàn biến đổi, cất cao giọng nói:

- Trong lúc say khêu đèn xem kiếm, tỉnh mộng thổi giác liên doanh. Tám trăm dặm điểm dưới trướng thiêu đốt, âm thanh phiền toái năm mươi dây cung, sa trường điểm thu binh.

- Ngựa làm lư nhanh chóng, cung như sét đánh dây cung mà hoảng sợ. Giải quyết xong chuyện thiên hạ quân vương, thành danh thắng trận khi còn sống. Đánh thương sinh tóc trắn!

Từ ngữ cùng âm thanh vang lên, giống như một lão tướng đang ở tuổi già gần đất xa trười, ở bên trong phòng ốc đơn giản, suy nghĩ về quá khứ, hồi ức tung hoành thiên hạ.

Cảm xúc đột nhiên chuyển biến, làm văn võ bá quan trong đại điện bỗng nhiên sững sốt, lộ ra vẻ kinh ngạc!

Đây là cùng một người viết sao?

Từ cảm xúc bi thương ‘Nhìn nhau không nói gì, chỉ thấy nước mắt rưng rung’, đến cảm xúc thê lương ‘Đoạn trường nhân tại thiên nhai’, bỗng nhiên lại chuyển thành hào khí ‘Trong lúc say khêu đèn xem kiếm, tỉnh mộng thổi giác liên doanh’.

Này không phải làm thơ, đây là huyễn kỹ!

Đặc biệt là câu ‘Giải quyết xong chuyện thiên hạ quân vương, thành danh thắng trận khi còn sống’, ý tứ đã rõ rành rành.

Không phải là nói bản thân tài học có hạn, muốn nhập sĩ giúp quân vương quản lý thiên hạ.

Đoán chừng là cảm thấy bản thân mặc dù tuổi già, nhưng chí khí vẫn chưa hề sụt giảm.

Bên trong đại điện đều vang lên tiếng ồ, trọng thần triều đình đều mang mấy phần kinh ngạc, hoàn toàn không nghĩ tới có người có thể tự tiến cử bản thân đến trình độ này. Ba bài thơ này không có chỗ nào để bắt bẻ, không có gì để nói.

Nhưng ba bài thơ này, cảm giác như là huyễn kỹ, một đời người làm sao có thể qua những sự tình phong phú như thế, biến hóa tâm cảnh thực sự quá lớn.

Bên trong toàn trường đều bảy tỏ vẻ mặt kinh ngạc, Tùng Bách Thanh suy nghĩ một chút, luôn cảm thấy câu ‘Trong lúc say khêu đèn xem kiếm’ có chút quen tai, giống như từng nghe qua ở đâu, liền mở miệng nói:

- Thánh thượng, ba bài thơ này là cùng một người viết sao? Có thể cho vi thần xem qua hay không?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️