Mặt trời dần dần lên cao, tiết mục ca múa cũng đã diễn qua hai lượt, quan lại có tư cách dự tiệc đều đã đến Điện Thừa Khánh, cung nữ bưng từng bàn thức ăn điểm tâm vô cùng tinh mỹ ghé qua, quan lại hầu như đều ngồi nói chuyện phiếm, cười nhìn hai đám quan lại đang khẩu chiến, đôi lúc còn trích dẫn văn thơ điển tịch nhưng có phần thiếu rõ ràng mạch lạc, còn có những lão học giả giảng giải cho, kéo theo một đám người hiểu ra vấn đề rồi rối rít khen ngợi.
Trung thổ vạn dặm cương vực, sừng sững nơi đỉnh thế giới đã gần ngàn năm, văn võ đều phồn thịnh truyền xa đến dị tộc bên ngoài, sau này giao thương ổn định, hàng năm đều có một số quốc chủ của nước nhỏ phái sứ thần tới mong được xưng thần sắc phong, thực sự là vạn bang đến chầu.
Đương nhiên, vinh dự vạn bang chung chủ này, không phải dùng mồm mép thổi phồng lên. Trung thổ thay đổi triều đại ba lần, đều là hoàng đế đánh mất dân tâm mà ra, chứ không phải dị tộc xâm lấn. Sáu mươi năm, Túc vương Hứa Liệt san bằng Đại Tề, mang theo một đám chó nhà có tang, vậy mà còn có thể ép Mạc Bắc Man tộc đẩy lùi, cường hoành đến vậy, sao có thể sợ dị tộc, dị tộc còn phải sợ bọn họ nữa là.
Chính vì có vết xe đổ này, hầu hết vua nước Đại Nguyệt vô cùng hà khắc với bản thân tới mức, đặc biệt nuôi dưỡng một nhóm ngôn quan không quan tâm đến chuyên môn.
Mà xem như trung thổ vương triều bách tính, mấy trăm năm về sau cũng sẽ là thời thượng võ, chỉ biết viết văn không thể xem là tuấn tài, văn có thể nâng bút, võ có thể đề đao thì mới gọi là tuấn tài.
Ở trong đám triều thần, mặc dù có phân ra văn võ, nhưng để mà so bằng kỵ xa trong quân tử lục nghệ, số võ tượng sợ là không đâu bằng lượng người mà những thế gia môn phiệt như Tiêu Sở Dương bồi dưỡng ra được trở thành rường cột nước nhà.
Cũng chính vì vậy, Tống Ký từ trước đến nay ổn trọng bỗng nhiên bởi vì ba bài thơ mà đãi đại yến quần thần, mới bị người ta nghi ngờ khó hiểu.
Cái gọi là 'Lương tài', để chỉ nhân tài trụ cột.
Thơ ca chung quy là tiểu đạo, nhàn rỗi tiêu khiển hun đúc tâm cảnh còn được, ngoài ra nào có dùng làm gì khác. Người tài là người có thể giúp định quốc an bang, viết mấy bài thơ thì tính là lương tài sao, liệu có xứng để văn võ bá quan trong triều phải vểnh tai mà nghe?
Đương nhiên, không phải ai cũng quan tâm chuyện này, phần lớn những người có chức quan khá thấp chỉ đơn giản có ý định tới ăn bữa cơm, cùng đồng liêu nói chuyện phiếm.
Góc Điện Thừa Khánh, sau trụ khắc hình thụy thú, có mấy hàng bàn, một nhóm quan lại chức quyền không cao chẳng thấp ngồi ở đây, rướn cổ lên nhìn chăm chú vào động tĩnh của những người quyền cao chức trọng trong triều đình, đều ôm một lòng về nhà nói khoác, kiểu như 'Bản quan ăn cơm cùng Tiêu tướng, lúc đó Tiêu tướng nói...' vân vân, cảm giác rất khí phái.
Những người này, có đô úy Công Tôn Minh là chuyên chú nhất, còn có con trai Công Tôn Lộc hai người cùng nhau ngồi nghiêm chỉnh, lắng nghe đại quan triều đình trò chuyện phía trước, khi thì gật đầu khi thì lắc đầu, mặc dù cách cực xa còn có cây cột che khuất nửa gương mặt, vẫn không ngăn được cha con nhà Công Tôn tham dự nhiệt tình.
Công Tôn Lộc ở phường Đại Nghiệp cũng là một nhân vật tầm cỡ, đến Điện Thừa Khánh lại chẳng là cái gì, lúc này hơi căng thẳng, nhỏ giọng nói:
- Cha, Binh bộ thị lang ở bên kia, chúng ta có nên qua kính chén rượu không?
Công Tôn Minh sầm mặt lại:
- Thành thật một chút cho lão tử, thánh thượng còn chưa ngồi xuống ai dám chạm cốc, chút nữa nhớ kỹ, đại nhân trước mặt nâng chén chúng ta cũng nâng chén, các đại nhân cười chúng ta cũng cười, còn khi khác dám động đậy một chút, đánh gãy ba chân ngươi...
Công Tôn Lộc nhẹ gật đầu, suy nghĩ:
- Nghe nói tối hôm qua bên ngoài thành có vụ án...
- Ngậm miệng, vụ án gì cũng có bằng chuyện cùng hoàng thượng ăn cơm không? ... Nhanh đứng dậy, Giả công công ra tới ...
…
- Thánh thượng giá lâm!
Âm thanh như vịt đực truyền khắp Điện Thừa Khánh, Giả công công mặc bộ áo bào đỏ, tay bên trong cầm phất trần chậm rãi đi ra.
Tất cả mọi người ngừng nói chuyện, đứng lên hành lễ nghênh đón.
Tống Ký nhanh chân từ cạnh điện đi ra, an vị sau bàn trà, không chờ Giả công công mở miệng, lập tức giơ tay lên:
- Được rồi, yến khách hôm nay không cần hành lễ, tất cả ngồi xuống đi.
- Tạ thánh thượng!
Mấy trăm vị khách nhân ngồi xuống lần cung điện lớn như vậy mà lặng ngắt như tờ, đám người Tiêu Sở Dương đưa mắt nhìn phía trên, chờ Tống Ký nói.
Vì không phải là triều hội, Tống Ký có vẻ tương đối hiền hoà, nhìn đại điện phía dưới, mở miệng nói:
- Yến khách hôm nay, thứ nhất là kì hạn cuối năm sắp đến, đất Thục mặc dù đại hạn hai năm, nhưng đất Thục do Thục Vương quản lý tư trữ dồi dào, lại được Túc vương từ Tần Châu điều vận lương thực khẩn cấp, vài ngày trước tuyết rơi trên đất Thục, có lẽ không còn đáng ngại...
Rất nhiều triều thần chậm rãi gật đầu, lý do này còn tạm được.
Thục Vương thế tử ngồi ở khu vực vương hầu công khanh, lúc này có chút khom người, mà bên cạnh sáu cái phiên vương thế tử còn có một chỗ trống, là chuẩn bị cho ai đương nhiên không cần phải nói.
Người có chức cao ở Thành Trường An đông đảo, lúc nào cũng có mấy người xin phép vắng mặt, Tống Ký cũng không thể để ý thấy, chỉ tiếp tục nói:
- Thứ hai, tối hôm qua đọc qua bản thảo thơ trogn thành, chọn được ba bài thơ, giống như cùng một người viết, đều là tác phẩm trăm năm khó gặp. Trẫm duyệt xong xúc động vô cùng, khó tránh khỏi thâu đêm, vốn định gọi người tiến cung một thể, cuối cùng trên bản thảo thơ lại không có đề tên, nhân đây gọi chư ái khanh, giúp Trẫm nhìn xem là người phương nào viết.
- …
Tất cả mọi người sững sờ, cẩn thận suy xét, mới khẳng định mình không nghe lầm.
Chỉ vậy thôi?
Nhìn thấy ba bài thơ hay, đến tên còn không biết đã gọi là 'Lương tài', còn gọi văn võ bá quan tới hỗ trợ tìm người?
Đáng để kinh động mọi người như vậy sao? Bọn sở Tập Trinh bất tài vậy sao?
Trong đại điện vang lên một chút xì xào bàn tán, hiển nhiên có người cảm thấy người kia đã được cất nhắc thái quá.
Tiêu Sở Dương đã ở bên cạnh thiên tử tả hữu bày mưu tính kế nhiều năm, đối với tính cách của Tống Ký hiểu rõ, chỉ một câu đã đoán được đại khái ý đồ của Tống Ký.
Đại Nguyệt luôn luôn coi trọng hàn môn, thu nạp ẩn sĩ tuấn tài về triều đình để sử dụng tài năng là chuyện tốt, nhóm người Tiêu Sở Dương, Lục Thừa An không có lí do để phản đối, đều khẽ gật đầu.
Sau khi đấu khẩu với đám ngôn quan, Tề Tinh Hàm làm người đại diện cho nhóm ngôn quan. Người được tiên đế gọi là 'Tề lão thất phu', lúc này sao có thể đơn giản gật đầu, lúc này liền đứng dậy chắp tay:
- Thánh thượng, thơ từ hun đúc tâm cảnh lúc nhàn rỗi còn được, nếu không làm được việc lớn, viết tốt mấy cũng không xứng với hai chữ 'Lương tài'...
Tề Tinh Hàm có tư cách để nói lời này, năm đó bài « Trường An phú » của hắn trong kinh thành là có một không hai, về kĩ nghệ làm thơ, mấy trăm vị khách ở đây được mấy người có thể tự xưng giỏi hơn hắn?
Nhưng Tề Tinh Hàm làm quan cả một đời cũng không tính là tài tử, vào làm quan thì nghiêm khắc iềm chế bản thân, chưa từng nói khoác về chuyện này, bởi vì hắn ngoài tài viết văn chương, tài nghệ còn lại đều xem như bình thường, căn bản không tính là xuất chúng, chẳng qua can đảm mà thôi.
Một nhóm lão học giả trong Quốc Tử giám đều đỡ râu gật đầu nhìn về phía trên, muốn xem Tống Ký đáp lại như thế nào.
Tống Ký nghe Tề Tinh Hàm thao thao bất tuyệt xong, sau đó đưa tay ra hiệu hạ:
- Tề công nếu xét về tạo nghệ thơ từ thì rõ ràng xuất chúng, tất nhiên là so với Trẫm càng có thể nhận ra diệu dụng trong đó, chi bằng nhìn ba bài thơ một chút, rồi hẵng xem xét hai chữ 'Lương tài' là xứng hay không xứng đi.
Giả công công nâng khay, mặt trên đặt vào một bản thảo thơ, chậm rãi đi xuống bậc thang.
Mà văn võ bá quan cũng bị hấp dẫn bởi lời thiên tử nói, đều đang mong mỏi.
Dù sao thì Tống Ký cũng trò chuyện vui vẻ như vậy, không giống như là không nắm chắc.
Nếu Tề Tinh Hàm – người vừa nói đạo thơ từ là tiểu đạo không đáng nhắc tới – đọc xong thơ á khẩu mà không trả lời nổi câu chuyện về hai chữ 'Lương tài', thì người làm thơ không phải là được nâng bi đến tận trời sao!?
Tâm tư của quần thần nhanh chóng trở về, Tùng Ngọc Phù ngồi trong nhóm khách nữ, rụt cổ một cái, cúi đầu nhìn về phía váy, nhanh sốt ruột muốn khóc...