Thế Tử Thật Hung

Chương 82: Tạm thời ôm chân dì

Chương Trước Chương Tiếp

Sau khi triều hội giải tán một lúc, trong Điện Thừa Khánh ở hoàng thành, bên trong sênh ca phát triển rất mạnh, văn võ triều thần đều mang theo phu nhân và con trai trưởng ngồi yên trong đó, kỹ nữ biểu diễn hết sức đặc sắc, cung điện lớn này chẳng mấy chốc đã chưa cả trăm người.

Thiên tử đương triều trước giờ luôn cần kiệm, cộng thêm có Tề Tinh Hàm cùng quan lại hay xoi mói, đâm ra hiếm khi tổ chức yến hội giống như thế này, trước giờ cũng chỉ có dịp chúc thọ thiên tử, sinh hoàng tử, hay các dịp trọng đại khác mới tổ chức yến tiệc.

Buổi sáng, quan lại khi bỗng nhiên nhận tin tiến cung dự tiệc, ai nấy đều tưởng rằng phi tần nào đó mang thai, hoặc là thánh thượng có ý lập hậu, hay chuyện trọng đại khác.

Kết quả Giả công công nói một câu:

- Thánh thượng hôm qua tìm được một lương tài, làm ba bài thơ đều là tác phẩm trăm năm khó gặp, vì long nhan vui mừng phấn khởi, đặc biệt mời quần thần chung vui.

Hay lắm, chỉ vì ba bài thơ, cho gọi cả triều, quan văn quan võ đều triệu tập vào cung 'Chung vui', chẳng lẽ nghĩ triều thần rảnh rỗi không có gì để làm sao?

Còn về 'Lương tài' kia, cả triều đều chưa từng có được đãi ngộ này, vậy tức là cả triều đều có trí tuệ tầm thường, chưa đủ để được xem là 'Lương tài'?

Trong thành xuất hiện một nhóm quan lại, làm như là bắt được điểm yếu của hoàng đế, hung hăng chạy tới Điện Thừa Khánh, làm bộ như nếu hoàng đế dám ra, bọn họ dám mắng cho hoàng đế trở về Ngự thư phòng vậy.

Đương nhiên cũng có triều thần ánh mắt tinh tường, sau khi Tống Ký đăng cơ, mọi phương diện đều rất ổn, hiện tại thư giản một chút cũng tốt, vất vả lâu ngày lỡ như có chuyện thì biết làm sao?

Kết quả là, không ít triều thần cùng Tề Tinh Hàm và một nhóm quan lại hành động kì cục, hoàng đế còn chưa đi ra đám người này đã xì xào ầm ĩ.

Tình cảnh này thật ra hết sức bình thường, nếu mà triều đình chẳng có tiếng động gì thì mới đúng là có chuyện. Triều thần còn lại đều hóng hớt chờ kịch hay, dù sao cũng sắp hết năm, cũng nên vui vẻ chút.

Phần lớn người vẫn đang cân nhắc lời của thiên tử trước đó. Đến cùng là thơ văn bực nào mới có thể khiến một thiên tử luôn chú trọng khí độ quân vương bày ra cảnh tượng hoành tráng đến như vậy?

Lát nữa mà đọc thơ kiểu 'nhất phiến nhất phiến hựu nhất phiến, lưỡng phiến tam phiến tứ ngũ phiến' thì, khẳng định không cần Tề lão thất phu ra tay, trong "hội người cao tuổi" ở Quốc Tử giám tùy ý chọn một người cũng có thể lên mặt dạy dỗ, dù sao thì chuyện này cũng ảnh hưởng quá lớn đến hình tượng của hoàng đế, nếu bị quan sử ghi lại vào sử sách, khác nào mang tiếng xấu muôn đời.

Nữ nhân lục đục trò chuyện với nhau, so với nam nhân đấu khẩu cũng không hề thua kém.

Tại đây cũng có nhiều tiểu thư, phu nhân, người không có nhi tử giống như Tùng Bách Thanh, thì mang khuê nữ theo, đại tế tửu Quốc Tử giám còn được xưng 'Quốc sư', tư cách tất nhiên có.

Tùng Ngọc Phù ngồi một mình ở trong hội phu nhân, tiểu thư, trên khuôn mặt nhỏ không vui vẻ lắm, ngược lại có chút lo lắng, bởi vì nàng cảm thấy chuyện ngày hôm nay không hợp lý.

Ba bài thơ!

Kinh động cả triều!

Tùng Ngọc Phù suy nghĩ chốc lát đã đoán được ít nhiều, lúc này chỉ cảm thấy đứng ngồi không yên, giống như tưởng tượng ra cảnh người hùng hổ lao đến, lột sạch quần áo nàng sau đó treo lên đánh.

Nếu chỉ là như thế cũng tốt, nàng trong khoảng thời gian bnafy đã thành 'Bạn gái' Hứa thế tử, Hứa thế tử chắc là sẽ không đánh nàng, ít nhất sẽ không cởi quần áo đánh nàng, nhưng ngồi bên cạnh nàng chính là Lục Hồng Loan, dì của Hứa thế tử.

Lúc này Tùng Ngọc Phù ngồi nghiêm chỉnh, cả ánh mắt cũng không dám động đậy, bởi vì nàng phát hiện ra Lục phu nhân ngồi bên cạnh đang đánh giá nàng, ánh mắt rất là kỳ quái, đã quan sát rất lâu.

Tùng Ngọc Phù dù sao cũng là vãn bối, cứ ngồi như vậy thực sự không chịu được, đành quay đầu.

Ai ngờ Lục phu nhân lập tức quay gương mặt phong vận về, nhìn phía khác, giống như là chưa có gì xảy ra.

- …

Tùng Ngọc Phù do dự một chút, rất nhu uyển hạ thấp người:

- Lục phu nhân?

- Ừm?

Tư thế ngồi của Lục phu nhân có chút ưu nhã, nghe tiếng gọi quay đầu, mang theo vài phần mỉm cười:

- Có gì không?

- Ừm...

Tùng Ngọc Phù mím môi một cái, chẳng biết nên nói gì, ấp úng trong chốc lát, rồi nghĩ ra một câu chuyện:

- Hôm nay Hứa thế tử không tới?

Dù sao mối tương đồng duy nhất giữa hai chính là đều quen Hứa Bất Lệnh, ngoại trừ cái này cũng không còn những đề tài khác.

Lục phu nhân nghe thấy lời này, sắc mặt ôn nhuận bỗng biến mất trong ngắn ngủi, lại rất nhanh khôi phục như lúc ban đầu, mỉm cười trả lời một câu:

- Mới vừa đi qua Túc vương phủ, Bất Lệnh cũng không biết đi đâu, không tới.

Ngày hôm nay thiên tử đại yến quần thần, Hứa Bất Lệnh với thân phận của mình nhất định phải xuất hiện, hơn nữa Lục phu nhân cũng không quá thích chỗ đông người, mang theo ý định giải sầu, sáng sớm đã đến Túc vương phủ.

Kết quả có thể đoán được, Lục phu nhân chẳng những không tìm được Hứa Bất Lệnh, còn phát hiện Hứa Bất Lệnh đêm không về ngủ mà ngủ ở đâu đó qua đêm.

Lo lắng, nghi hoặc, ngờ vực vô căn cứ...

Đủ loại cảm xúc quanh quẩn ở trong lòng, nếu không phải biết Hứa Bất Lệnh tối hôm qua xuất cung, Lục phu nhân có thể nghi ngờ thái hậu cho Hứa Bất Lệnh ngủ lại trong cung.

Bất Lệnh mới lớn được bao nhiêu, mười tám tuổi, có thể dễ dàng bị nữ nhân lừa gạt, lỡ như mắc lừa...

Lục phu nhân vào buổi sáng đều nghĩ những chuyện này, càng nghĩ càng thấy đến bất an, vừa rồi quan sát Tùng Ngọc Phù, cũng nghi ngờ trong lòng, có điều thấy con bé thân thể yếu ớt, không đỡ nổi Hứa Bất Lệnh ở trên giường, mới nhẹ nhàng thở ra, nhưng lại càng nghi ngờ Hứa Bất Lệnh đi đâu...

Tùng Ngọc Phù có chút gấp, nhìn hiểu Lục phu nhân đang lo lắng, ngoắc ngoắc sợi tóc bên tai, nói khẽ:

- Hứa thế tử võ nghệ cao cường, quyền cao chức trọng, tư duy nhanh nhạy, hẳn là đi làm chính sự, phu nhân không cần lo lắng.

Tùng Ngọc Phù biết chuyện Hứa Bất Lệnh 'giả dốt', Lục phu nhân là người một nhà, nên có thể nói thật.

Nhưng Lục phu nhân và Tùng Ngọc Phu không quen nhau, đương nhiên sẽ không gật đầu ngay lập tức, mà là yếu ớt thán một tiếng:

- Bất Lệnh thuở nhỏ đã đần độn, chỉ có man lực thôi, có thể làm cái chính sự gì.

Tùng Ngọc Phù nháy nháy mắt. Nàng biết tình tình Lục phu nhân quản nghiêm, Hứa Bất Lệnh thường xuyên tránh Lục phu nhân. Theo nàng thấy, Hứa Bất Lệnh là một chân quân tử, hoàn toàn không cần phải theo dõi sát sao.

Có điều những lời này coi như không nói đi, Tùng Ngọc Phù do dự một chút, vẫn mở miệng nói:

- Hứa thế tử mặc dù... ừm... có chút lỗ mãng, nhưng sinh ở gia đình vương hầu, lễ nghi quy củ vẫn hiểu rõ. Thật ra... Thật ra phu nhân không cần nghiêm nghị đối với Hứa thế tử như vậy.

- Ừm?!

Lục phu nhân nghe thấy lời này, dáng ngồi bỗng thẳng lên mấy phần, đôi tay vô tình siết chặt váy… đây là đang chê ta quản nhiều? Bất Lệnh còn chưa từng nói như vậy với ta...

- Uốn cong thành thẳng, thường thường sẽ hoàn toàn ngược lại.

Tùng Ngọc Phù không biết thuật đọc tâm, tất nhiên sẽ không hiểu quý phu nhân trước mặt đang suy nghĩ gì trong lòng, nên chân thành nói:

- Phu nhân bức ép quá, Hứa thế tử sẽ không chịu nổi.

Đây khác nào đang chỉ người khác cách giúp chồng dạy con.

Lục phu nhân dù sao cũng sinh ra ở thế gia đại tộc, cả một đời học cái này, vậy mà bị một cái vãn bối dạy bảo, tất nhiên có mấy phần không vui:

- Tùng cô nương, sao ngươi biết Bất Lệnh sẽ chịu không nổi? Chẳng lẽ hắn phàn nàn qua với ngươi sao?

Một câu trả lời, đủ để xác định sống chết của Hứa Bất Lệnh.

Cũng may tình cảm của Tùng Ngọc Phù không có thấp đến mức kia, sao lại chia rẽ quan hệ người ta sau lưng, chỉ khẽ vuốt cằm cười một tiếng:

- Hứa thế tử kính yêu Lục phu nhân, mới có sức nhẫn nhục chịu đựng chưa từng phản bác, ừm... Ta cũng thử quản chế Hứa thế tử, cuối cùng bị chỉnh đốn một trận... Ta từ đó cứ cảm thấy Hứa thế tử, hẳn là không thích bị người ta quản chế...

Lời này nghe rất dễ chịu, vẻ mặt Lục phu nhân hoà hoãn lại, nhấp một miếng trà nhỏ:

- Ta là dì hắn, hắn tất nhiên là thương ta yêu ta... Đường đường là Túc vương thế tử, có chút nóng nảy là chuyện đương nhiên, Tùng cô nương sau này cần phải cẩn thận, Bất Lệnh thuở nhỏ tính khí không ổn, mới mười tám tuổi đã giết cả trăm mạng, có thể tôn trọng nhau là tốt nhất, đừng có chọc giận hắn...

Tùng Ngọc Phù cũng không muốn trêu chọc Hứa Bất Lệnh, nhưng nàng làm gì có cách nào!

- ... Ta hiểu được, nếu như về sau mà mạo phạm thế tử, xin nhờ phu nhân khuyên nhủ thế tử.

- Ừm. Bất Lệnh cho tới bây giờ chỉ nghe ta, Tùng cô nương nếu gặp khó, có thể tới tìm ta... Có điều cô nương tốt nhất vẫn nên cẩn thận, đừng có trêu chọc hắn...

- Chuyện đó là tự nhiên, tạ phu nhân...

Nói dăm ba câu, bầu không khí xã giao sơ sài, nhưng cuối cùng tất cả đều cảm thấy vui vẻ...

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️