Trên đường nhỏ bên cạnh vương phủ bóng người thưa thớt.
Tùng Ngọc Phù cắm đầu chạy chậm, váy màu vàng nhạt nhẹ nhàng tạo nên gợn sóng, sau khi chạy ra được mấy chục bước, lại biến thành bước nhanh.
Không biết vì sao lại muốn chạy, không biết vì sao trong lòng lại buồn bã, biết như vậy là không tốt, nước mắt lại không nén được mà tuôn rơi.
Rất muốn trở lại Quốc Tử Giám đọc sách, hoặc là trở lại thôn nhỏ dạy học, cuộc sống như vậy tuy là nhàm chán, trong lòng lại từng thời từng khắc ngóng trông một người; Ở lại đây, người ở trước mặt, nàng ta lại căn bản không biết sau này sẽ thế nào.
Không biết một chút võ nghệ, không biết bày mưu tính kế, không có tiếng nói chung với các tỷ tỷ lớn tuổi, lại không thể nói chuyện được với mấy hiệp nữ giang hồ tuổi tác xấp xỉ, cảm giác bản thân chính là dư thừa, căn bản không nên ở nơi này.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây