Mặt trời lên cao.
Hứa Bất Lệnh ngồi trên ghế nằm ở sân, nhìn cái nôi nhỏ treo lục lạc ở bên cạnh, cảnh tượng lúc nhỏ hiện lên trong đầu, giống như đã qua mấy đời, lại như gần ngay trước mắt, dẫn tới không biết nên làm ra loại biểu cảm nào, lại cảm thán quá khứ và hiện tại.
Trong nhà gỗ, Lục Hồng Loan chợp mắt một lúc, mới dần dần bình thường trở lại, chỗ nào đó vẫn đau nhức, ngay cả mày cũng nhíu lại, rên khẽ một tiếng, lại vội vàng ôm miệng, hiển nhiên là không muốn để Hứa Bất Lệnh ở bên ngoài nghe thấy.
- Lục nương tử, tỉnh rồi à?
- Lục nương tử cái gì... Không lớn không nhỏ...
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây