Đông … đông …
Chuông sớm kêu một trăm linh tám tiếng.
Cửa thành, cửa cung lần lượt mở ra, văn võ bá quan chỉnh chỉnh tề tề đi qua đường, tiến vào Thái Cực điện – trung tâm của toàn bộ đế quốc.
Hơi nước bốc lên chốn phố phường, bách tính bốn phương, hiệp khách sĩ tử, thậm chí là thương khách từ dị vực, đều xuất hiện trên đường với dáng vẻ đầy bận rộn, tiếp tục tháng ngày bôn ba lao động.
Đường nhỏ Thanh Thạch, trong quán rượu nhỏ, Tôn chưởng qũy chục năm như một, ngày ngày đi quanh quẩn trong cửa hàng, nhìn thấy vị nữ hiệp áo trắng đầu đội mũ rộng vành chờ trong quán rượu, lắc đầu cười cười:
- Cô nương, nữ nhân uống nhiều rượu cũng không phải chuyện tốt, một ngày nào đó có thể hại đến bản thân. À... Mười mấy năm trước, có kẻ là thế gia gia tử, gặp được một vị nữ hiệp, cũng đẹp như là tiên nữ vậy. Tên gia tử thế gia kia là một kẻ hoàn khố, cả ngày ở kinh thành gây họa, tất nhiên là không lọt nổi vào mắt nhìn của nữ hiệp kia, ngươi đoán cuối cùng hắn làm gì xem?
Ánh mắt Ninh Thanh Dạ bồi hồi trong ngõ nhỏ, sắc mặt bình tĩnh trả lời:
- Không biết.
Tôn chưởng qũy khuấy rượu, hồi tưởng một chút, cười nói:
- Cuối cùng tên gia tử thế gia kia nghịch bậy, dùng lời đường mật lừa gạt nữ hiệp kia đến quán rượu, định chuốc say nữ hiệp kia...
Đôi chân mày Ninh Thanh Dạ nhẹ nhàng nhíu lên, chính là vì hiểu rõ trong lòng tên gia tử thế gia kia có ý đồ gì, khẽ hừ một tiếng:
- Đã có thể xưng nữ hiệp, tửu lượng hẳn phải không tệ, sao lại bị một tên thế gia gia tử chuốc say.
- Ha ha... Chuyện kì lạ nằm ở chỗ đó.
Tôn chưởng qũy thảnh thơi lắc đầu:
- Lão nhân ta có thể xem là kiến thức rộng rãi, vốn cho rằng thế gia gia tử kia chắc chắn sẽ bị chỉnh đốn, không ngờ rằng chỉ sau vài chén, nữ hiệp kia thật sự say ngã, bị tên thế gia gia tử ôm đi...
Ninh Thanh Dạ sững sờ, thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Tôn chưởng quỹ trong quán rượu:
- Chưởng quỹ tại sao không ngăn cản? Nữ tử kia tất nhiên đã bị mắc thủ đoạn tiểu nhân...
Tôn chưởng qũy lắc đầu, nhìn Ninh Thanh Dạ vài lần với ánh nhìn sâu sắc:
- Rượu có mặt tốt, là có thể giải quyết rất nhiều chuyện. Có khi không uống say, người lại có cơ hội...
Ninh Thanh Dạ nháy nháy mắt, rõ ràng nghe nhưng không hiểu lời Tôn chưởng qũy:
- Cuối cùng nữ tử kia thế nào?
- Cuối cùng à... Làm vương phi, còn sinh một đứa con rất lợi hại...
Tôn chưởng qũy cầm bầu rượu đưa cho Ninh Thanh Dạ, khẽ cười nói:
Cô nương mua nhiều rượu như vậy lại không uống, không chừng ngày nào tiện tay ném cho người khác. Hứa công tử không phải ngày nào cũng tới, ngươi muốn chờ thì cứ ngồi trong cửa hàng là được.
Ninh Thanh Dạ nhận bầu rượu, đối với chuyện này không phủ nhận:
- Thiếu ân tình của người, lần trước lỡ lời đã đắc tội hắn, ta muốn nói cho hắn lời xin lỗi.
Dứt lời liền quay người, rời ngõ nhỏ.
Tôn chưởng qũy bĩu môi, lắc đầu, cười một tiếng, tiếp tục trông cửa hàng nhỏ.
Chừng sau một khắc đồng hồ, trong ngõ nhỏ vang lên 'Đạp đạp ….', là tiếng vó ngựa rất quen thuộc.
Ngày xưa con này so với ngựa bình thường to lớn mạnh mẽ hơn nhiều, cũng hấp dẫn không ít ánh mắt, chỉ khác uống rượu trong ngõ nhỏ không phải người có hứng thú, đều mặt mày trắng bệch, không nói một lời, chỉ nhìn ngựa đi qua.
Một vị công tử tuấn mỹ quen thuộc ngồi trên ngựa, trên người dính không ít vết máu, sau yên ngựa mang theo cái bọc, lớn cỡ quả dưa hấu, vải đã đỏ tươi, máu nhỏ lách tách.
Trên chiến trường, tính quân công theo đầu người, mãnh sĩ đắc thắng trở về, trên chiến mã cơ bản đều mang theo một chuỗi đầu người, càng nhiều tức là chiến công càng lớn, vào thành tuần hành một chút có thể được bách tính khen ngợi, cũng có thể biểu lộ thực lực, chuyện này ở biên quan là rất phổ biến, nếu đi ra ngoài một chuyến mà trở về tay không, nhiều tướng sĩ sẽ bỏ ý định vào thành ban ngày.
Nhưng nơi này là Đại Nguyệt đế đô Trường An, nhiều năm qua không có chiến tranh, chuyện đánh giặc đã sớm quên, cộng thêm quản chế cực nghiêm, ngay cả bang phái ngầm tranh chấp với nhau còn phải tiến hành vào buổi tối, làm gì gặp tình huống thế này.
Không ít khách rượu run cả hai chân, thậm chí sau khi ngựa đi, liền đỡ tường nôn khan.
Tôn chưởng qũy nghe thấy âm thanh, ngẩng đầu nhìn một chút, sống cả một đời cái gì cũng thấy rồi, đối với đầu người không có phản ứng, ngược lại còn hơi gấp, nhìn về phía Hứa Bất Lệnh:
- Chà! Công tử, tối hôm qua ngươi đi đâu? Sao lại biến thành dáng vẻ này...
Hứa Bất Lệnh đêm qua lúc về sắc trời đã tối, đến sáng cửa thành mở mới tiến vào trong, sẵn tiện có hồ lô rượu rỗng trong tay, cởi xuống hồ lô rượu ném cho Tôn chưởng qũy:
- Chuyện nhỏ mà thôi, cho bầu rượu.
Tôn chưởng qũy nhẹ gật đầu, biết được chuyện Hứa Bất Lệnh, tự nhiên không lo lắng an nguy của Hứa Bất Lệnh, ở thành Trường An, chỉ cần Hứa Bất Lệnh không giết người nhà họ Tống, tất sẽ có quan phủ tẩy trắng giúp.
- Công tử, mấy ngày này cô nương kia thường xuyên tới mua rượu, lão nhân ta nhìn nàng cũng không phải là thích uống rượu lắm, cùng lắm là uống hai mẩu như nếm thử mà thôi, mỗi ngày đều đến mua một bình, cũng không biết là có ý gì...
- Ha ha... Biết rồi.
Hứa Bất Lệnh không có xuống ngựa, đợi hồ lô rượu được đổ đầy, sau đó thò người ra tiếp nhận, rồi khẽ đạp bụng ngựa rời ngõ Thanh Thạch.
…
Lúc sáng sớm, Khôi Thọ nhai yên tĩnh không tiếng động, bởi vì hôm nay thánh thượng đại yến quần thần, tất cả mọi người đều vào cung, trên đường chỉ có vài người như vợ bé thứ tử ở nhà cùng nha hoàn.
Thế gia đại tộc có nhiều điểm khác biệt so với gia đình bình thường, ví dụ như Hoài Nam Tiêu thị nổi tiếng, Tiêu gia tử đệ trải rộng thiên hạ, chỉ tính người làm quan đoán chừng đã hơn trăm người, đích tôn thì được thiên tử phong làm quốc sĩ. Nhưng thứ tử do thiếp hầu sinh ra, lại không có địa vị gì, nhiều nhất sau khi thành niên được cấp gia sản, chỉ có thể vuốt tóc đi ra ngoài tự sinh tự diệt.
Trung Dũng hầu Lý Bảo Nghĩa thiếp hầu rất nhiều, con cái mười người, nhưng con trai trưởng chỉ có hai người, một người làm tướng quân ở biên quan, một người chính là Lý Thiên Lục, ở Trường An kết giao người trẻ có quyền quý để phát triển gia nghiệp, đó cũng là đường lối phổ biến của thế gia đại tộc.
Chỉ tiếc hôm nay, mặt mũi Lý giá, sợ là không còn.
Đạp đạp đạp …
Tiếng vó ngựa dồn dập, giống như không coi ai ra gì xuyên qua ba tòa đền thờ bát giác, bước thật nhanh đến trước cửa phủ của Lý gia.
Hai pho tượng sư tử đá sau lưng cổng lớn, 'Trung Dũng hầu' ba chữ, thếp vàng chói chang, chiêu bài chiếu sáng rạng rỡ, mấy tên quân sĩ đứng ở trước cửa tuần tra, quản sự đứng ngay cửa ra vào chờ đợi lúc nào cũng có thể đón khách nhân, phô trương vô cùng, so với Túc vương phủ còn khí phái hơn nhiều.
Hứa Bất Lệnh thúc ngựa đi đến ngoài đại môn Lý gia đại môn, xoay người xuống ngựa, xách theo gói bọc đi về phía cổng.
Quản gia tất nhiên nhận ra Hứa Bất Lệnh, nhìn thấy tiểu vương gia tới cửa thì giật nảy mình, liền vội vàng tiến lên, khom người nghênh đón, nhưng chưa từng nghĩ một cái bọc đầy máu liền được ném tới, lăn một đoạn dài trước đại môn.
- Tiểu vương gia! Ngài đây là...
Quản gia nheo mắt, phát hiện thấy không ổn.
Hứa Bất Lệnh rút đao từ trên lưng thủ vệ, nhanh chân một cái liền xông lên bậc thang, phi thân lên.
Xoạt …
Đao quang lóe lên, tấm biển phủ Trung Dũng hầu tấm biển bị chém làm đôi, rơi xuống dưới mặt đất.
Loảng xoảng...
Rất nhiều hộ vệ cùng sư gia biến sắc, nhưng cũng không dám lên tiếng, thất kinh đứng tại chỗ.
Hứa Bất Lệnh trở về mặt đất, ném quan tướng đao cắm vào trên đại môn, lạnh lùng nói:
- Giết hại bách tính, ỷ vào thánh sủng mà ngang ngược, cho dù hắn là cái gì Trung Dũng hầu. Hôm nay cho các ngươi một bài học, lần sau còn để ta nghe thấy mấy chuyện này, ta đồ cả Lý gia nhà các ngươi!
Dứt lời, Hứa Bất Lệnh vung tay áo, quay người lên ngựa, nghênh ngang rời đi.
Rất nhiều hộ vệ cùng quản sự sững sờ tại chỗ, đều không hiểu gì, nhưng lại không dám nổi giận.
Chỉ sau chốc lát ngưng trệ, quản sự mới lấy lại tinh thần, ngồi xổm người xuống, run run rẩy rẩy mở ra bao khỏa, đục lỗ nhìn vào, sắc mặt liền trắng bệch, ngồi phịch xuống:
- Nhanh... Nhanh vào trong cung thông báo lão gia... Nhị thiếu gia... Nhị thiếu gia bị giết! ...
- A…
Tiếng thét, sự hỗn loạn, tiếng than khóc, nháy mắt truyền khắp cả tòa Trung Dũng hầu phủ.
Mà người gây ra mọi chuyện, đã sớm biến mất ở ngoài phủ đệ...