Gió rét thổi qua lá cờ bên ngoài mỏ đá, quân tuần tra nắm chắc đao bên hông nhìn lên bầu trời. Đêm đã khuya, lao dịch ở mỏ đã phần lớn uống thuốc đều đã nằm ngủ, tiếng lẩm bẩm không ngừng phát ra, nhưng phòng quản sự như cũ vẫn sáng đèn.
- Ai nha~
- Uống một ly nào!
Tiếng nữ nhân phóng đãng như có như không vui cười.
Trong phòng đốt lò sưởi, Lý Thiên Lúc nửa nằm trên giường, vuốt ve viên ngọc trong ta, nữ nhân kiều diễn tự nhiên cười nói rót rượu.
Lý Thiên Lục đối với thứ dong chi tục phấn trước mặt đã sớm chán ngán, nghiêng đầu nhìn một cái rồi đứng lên đến bên cạnh sư gia:
- Còn chưa mang người về?
Sư gia nịnh nọt cười một tiếng, khom người nói:
- Nhị thiếu gia, Giải Hoàn Ngô Bưu đều là cao thủ trên giang hồ, đối phó Lang vệ dễ như trở bàn tay, tính toán thời gian cũng sắp qua về.
Lý Thiên Lục mang viên bạch ngọc để về trên bàn, có vẻ mất kiên nhẫn:
- Kia hai tên giang hồ sẽ không tự mình động tay động chân chứ?
- Bọn họ không có lá gan này, Nhị thiếu gia mắt sáng như đuốc, nếu là bị tra ra thì không phải tự huỷ tương lai.
Sư gia đi đến trước nhặt viên bạch ngọc lên đặt lại về kệ, rồi cười nói:
- Ở thành Trường An này, nghĩ muốn có tương lai đều phải bái phỏng của Lý gia. Hổ Đài nhai mười hai nhà võ quán ai dám không nể mặt Nhị thiếu gia, chỉ cần Nhị thiếu ra không cho bọn họ đặt chân ở Trường An thì bọn họ nửa bước cũng khó đi.
Lý Thiên Lục lạnh nhạt hừ một tiếng:
- Nhưng chỉ là nhóm giang hồ tứ cố vô căn mà thôi, ở Khôi Thọ nhai có mấy nhà chướng mắt. Ở thành Trường An, văn có Tiêu Lục hai nhà, võ có đám Lưu Bình Dương, thần tử trên triều đình hơn phần nửa đều tôn bọn họ làm thầy. Hiện tại thiên bình thình thế, không có chỗ kiếm chiến công, nếu không cha ta sao có thể chỉ là tướng quân tam phẩm Vân Huy.
Sư gia đối với chuyện này cũng rất tán đồng, suy nghĩ nói:
- Mấy nhà ở Khôi thủ nhai đều là muốn dựa Đại Tề để tích lũy danh vọng, công lao có lớn cũng chỉ được phong vương hầu, còn ở lại thành Trường An, cùng lắm là đi theo Hứa Liệt làm hạng tuỳ tùng. Tổ tiên Lý gia ta cùng Túc vương Hứa Liệt năm đó thế nhưng là phụ tá đắc lực của Hoàng đế Hiếu tông, nào có như thành Trường An thình thế ngày nay. Chỉ cần thời cơ thoả đáng, thời cơ bình thiên hạ cũng không phải là không có khả năng.
Cái gọi là thời cơ thoả đáng chính là thiên tử ban cho chư hầu, hội ngộ thần tử tối cao. Khôi Thủ nhai ba toà đền thờ bát giác, ban thưởng là ba nhà Tiêu Lục Hứa, Tống thị lập quốc trên cơ bản là do có ba nhà này nâng đỡ, các thế môn tài phiệt không có cái tư cách này. Mà thời cơ thoả đáng này đoán chừng có thể diệt đi Bắc Tề, chân chính bình định người trong thiên hạ.
Các thế gia đến cầu cửa nhà họ Lý vẫn có vài nhà, Lý Thiên Lục gật đầu khẽ cười nói:
- Hứa Liệt cũng chỉ là xuất thân đồ tể, trên chiến trường xông pha chiến đấu chịu nhiều cực khổ mới được Hiếu tông hoàng đế coi trọng, chân chính bình thiên hạ còn không phải do nhóm mưu sĩ sau lưng, phong vương cũng là cân nhắc Hứa gia hắn. Lý gia ta mặc dù không phải nhánh chính của Lý thi nhưng tổ tiên cũng coi như vọng tộc, cùng thứ dân đương nhiên khác một trời một vực…
Đang lúc nói chuyện bên ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng vó ngựa, còn có tiếng kinh hô.
Sư gia nghiên người nhìn ra lộ thêm mấy phần mừng rỡ:
- Hẳn là đã mang được người về…
Nói xong liền chạy đi mở cửa.
Lý Thiên Lục trong lòng rạo rực đẩy nữ tử bên cạnh ra, từ hộc bàn lấy ra viên thuốc nhét vào miệng, ánh mắt mang vài phần hung ác.
- To gan!
- Người nào dám xông vào…A!
Đạp đạp đạp tiếng vó ngựa phía ngoài phòng cùng với tiếng ồn ào không ngớt.
Sư gia có vẻ nghi hoặc, đưa tay mở cửa phòng, nào nghĩ tới vừa đưa mắt liền thấy một công tử áo trắng mặt như bạch ngọc đứng ở ngoài, trên ta còn cầm cây thương đang nện xuống.
Ánh mắt sư gia lộ ra vài phần sợ hãi, còn chưa kịp la lên đầu liền bị nện một cú, cổ rụt xuống tận lồng ngực, tiếp theo lại bị đạp một cái bắn về phía sau.
- A…
Đồ đạc vỡ nát, âm thanh kệ gỗ gãy cùng tiếng thét của vũ nữ vang lên
Lý Thiên Lục biến sắc, nổi giận đứng dậy nói:
- Ai mà to gan như vậy!
Hai vũ nữ trang điểm kiều diễm giờ này mặt cắt không còn giọt máu vội núp ở góc phòng.
Đạp đạp…
Cửa phòng Hứa Bất Lệnh cả người nhuốm đầy máu tươi sải bước đi vào, cây thương trên tay máu nhỏ thành dòng, sắc mặt âm u, không có nửa phần lưỡng lự đi về phía Lý Thiên Lục.
Lý Thiên Lục ở Khôi Thọ nhai, tất nhiên là nhận ra Hứa Bất Lệnh, sắc mặt không ngừng thay đổi.
Trốn ở trong phòng nói bừa vài câu có thể không đặt Hứa Bất Lệnh để vào mắt, nhưng khi đối mặt Túc vương, trong tay giữ trọng binh đến cả thiên tử cũng phải kiêng dè vài phần, hơn nữa hắn cũng chỉ là dựa vào danh tiếng Hiếu tông hoàng đế phong hầu Lý gia.
Nhìn cây thương nhuốm máu trên tay Hứa Bất Lệnh, trong lòng Lý Thiên Lục liền trầm xuống, biết là tự lấy đá ném chân mình.
Hơn nữa lần này so với Tiêu Đình còn khó đối phó hơn, chí ít Tiêu gia đều là văn nhân, sẽ không giận dữ mà vác đao đi chém người!
Lý Thiên Lục sau vài giây mới kịp phản ứng, lúc này liền muốn quỳ xuống.
Chỉ tiếc Hứa Bất Lệnh giết người chưa bao giờ có thói quen thương lượng, đưa tay liền cầm thương đâm vào ngực Lý Thiên Lục.
Phốc…
Hai vũ nữ trốn ở góc tường lại thét lên một tiếng bị doạ đến cả người phát run.
Các nàng có bị đánh chết cũng không dám nghĩ Lý gia Nghị công tử bị người khác giết dễ như làm thịt một con gà.
Lý Thiên Lục đầy mặt kinh hãi, hai tay nắm chặt cán thiết thương, miệng tràn ra máu tươi vẫn bị thiết thương đẩy lùi về sau cho đến khi dính chặt vào vách tường.
Hứa Bất Lệnh tay dùng lực đẩy cây thương làm ngực Lý Thiên Lục khoét sâu một lỗ.
- A… ngươi…
Lý Thiên Lục mặt đỏ lên, nắm chặt cán thương co quắp một hồi rồi tay mềm nhũn.
Hứa Bất Lệnh buông trường thương ra, quét mắt nhìn bên trong phòng một hồi, từ trên bàn cầm lấy con dao găm đi tới chỗ Lý Thiên Lục, nắm lấy một phần tóc của Lý Thiên Lục kề dao lên cổ hắn, sau đó nghĩ một lúc lại nghiêng đầu nhìn về hai vũ nữ ra hiệu quay mặt qua chỗ khác:
- Xoay qua chỗ khác!
- Ô… ô…
Hai vũ nữ sớm đã bay mất hồn, co ro trong góc tường, vừa che lỗ tai vừa không dám khóc to.
Tiếp đó chính là một loạt tiếng cắt rợn người.
Lính canh mỏ đá hơn nửa bị đánh gục, các chòi canh phát hiện có chỗ không thích hợp liên chạy vội tới phòng sư gia.
Chỉ cần liếc mắt một cái liền bị cảnh tượng như tu la luyện ngục này dọa ngã trên mặt đất….