Sắc trời dần tối, từ cửa sổ phòng cưới ở tầng hai lâu thuyền, có thể nhìn thấy trên ngoại ô ven bờ Hoàng Hà, bốn cô nương cưỡi ngựa chạy chậm, Tùng Ngọc Phù không biết cưỡi ngựa, ngồi phía sau Dạ Oanh, không ngừng hét lên sợ hãi "Chậm một chút", nhìn thì giống như một đám tiểu hài tử ham chơi.
Tiêu Khởi tựa vào cửa sổ, nhìn tới xuất thần, có thể cũng nhớ lại lúc nhỏ, cùng muội muội đùa giỡn trong Tiêu gia trang ở Hoài Nam. Hai người chơi ngựa tre, thả diều, không cần suy nghĩ tới những chuyện phiền lòng tính toán quyền mưu đó, trong lòng chỉ có ngây thơ và thú vui trẻ con.
Chỉ tiếc thơ ấu luôn ngắn ngủi, bất tri bất giác đã lớn lên, muội muội gả xa tận Trường An, nàng ta thì lao vào sự nghiệp của gia tộc; Mười năm ly biệt, vốn nên là ai đi đường nấy, cuối cùng lại rất mộng ảo về lại với nhau, còn gả cho cùng một nam nhân.
Tình cảnh trước mặt không có gì không tốt, ngược lại rất hạnh phúc, có điều rõ ràng đã khác lúc còn nhỏ. Sở dĩ Tiêu Khởi có thể đứng ở cửa sổ, hoài niệm về thời gian thơ ấu của hai tỷ muội, hoàn toàn là vì, muội muội năm đó thiên chân vô tà đã biến thành...
- Tỷ, mau tới đây, ta làm xong đuôi hồ ly cho ngươi rồi, ngươi thử xem kích cỡ thế nào...
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây