Lâu thuyền từ Phần Hà xuôi dòng vào Hoàng Hà, mượn nước sông và gió bắc, chỉ mất thời gian ba ngày, đã rời bến ngoài tám trăm dặm, cách thành Trường An chỉ còn hai trăm dặm.
Thời gian ba ngày rất ngắn, nhưng đối với chiến trường thay đổi trong nháy mắt mà nói, đủ cho kỵ binh dùng thế công như tia chớp đẩy mạnh ba trăm dặm. Binh lực của trung bộ triều đình trống không, thời gian ba ngày không kịp để điều viện quân tới Thái Nguyên, quân đội Bắc Tề một đường thế như chẻ tre, cơ hồ không gặp phải trở ngại, trước mắt đã tây lâm Hoắc Châu, đông đến Thường Sơn, nam tới Hàm Đan, ở trên chiến tuyến đông bộ chọc ra một lỗ hổng lớn. Mà thủ phủ thành Thái Nguyên bị binh lực gấp mười lần vây kín, dưới sự ngày đêm cường công đã tràn ngập nguy cơ, tình huống trước mắt cho thấy, thành phá là chuyện sớm hay muộn.
Chiến tuyến bị đẩy quá xa, lương thảo không theo kịp, Bắc Tề đã không hành quân cấp tốc nữa, chuyển sang xây dựng quan ải phòng thành, trước tiên giành lấy ván cầu đi thông tới Trung Nguyên, chờ Bắc Tề đứng vững chân, muốn đánh về chính là không dễ dàng. Có thể nói mấy ngày dài đằng đẵng này, tin tức tốt duy nhất cũng chỉ có Hứa Bất Lệnh ở trước trận bắt vương, còn lại thì toàn là tin dữ.
Theo đông bộ dấy lên chiến hỏa, cảnh tượng bến Phong Lăng đã thay đổi, khách giang hồ biến mất vô tung vô ảnh, thay vào đó là quân Quan Trung nhìn không thấy cuối, dưới sự suất lĩnh của tướng lãnh tiến quân về phía bắc.
Bến phà Hoàng Hà, trên sân phơi ở tầng hai thuyền lâu, Lục Hồng Loan và Tiêu Tương Nhi đứng chung một chỗ, nhìn quân đội cuồn cuộn trên bờ sông xa xa.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây