Thế Tử Thật Hung

Chương 77: Ba người thành trận

Chương Trước Chương Tiếp

- Giết…

- Tặc tử to gan...

- Giá…

Trời cao như tấm màn đen, mông lung ánh trăng vẩy vào trên Vô Tận Tuyết Nguyên, năm con liệt mã trong ruộng tuyết đọng bao trùm phi nhanh, móng ngựa quay cuồng khiến bụi tuyết bay tứ tung, đao thương phong mang lúc ẩn lúc hiện.

Chúc Mãn Chi rút ra Nhạn Linh đao từ sau hông, sinh tử như hiện ra trước hai tròng mắt. Ruộng không thể so với đường đi, mặc dù đất đai vuông vức, nhưng mặt tuyết sẽ che giấu nhiều rãnh nước, tạp vật, một chân đạp hụt là người ngã ngựa đổ, chỉ có thể nhờ vào mặt tuyết có những vết tích nhỏ vô cùng mà phân tích đường đi.

Ba tên Lang vệ hai bên trái phải, Ngô Bưu cùng Giải Hoàn đánh tới gần, mũ rộng vành trên đầu đã bị kình phong thổi mất, lộ ra hai gương mặt tràn đầy hung hãn.

Làm kẻ hành tẩu giang hồ, ngựa dưới hông như là binh khí trong tay, thời khắc mấu chốt có thể cứu mạng, phần lớn là dùng nhiều tiền tỉ mỉ chọn lựa, tự nhiên so với ngựa của Lang vệ tốt hơn một chút.

Ngoại ô cánh đồng tuyết, với khoảng cách nửa dặm, Ngô Bưu tay cầm trường thương, liền một ngựa đi đầu vọt tới cùng trước, thiết thương trong tay mang theo tiếng rít, trực tiếp đánh tới đùi ngựa của Vương Đại Tráng.

Vương Đại Tráng thân hình cao lớn, thể trọng tự nhiên cũng lớn hơn một chút, tình huống cố giữ mạng như này hạ rõ ràng hạn chế lập tức thực lực.

Lúc này đoán chừng trốn không thoát, đả thương ngựa càng là mọc cánh khó thoát, Vương Đại Tráng buông lỏng dây cương, tay cầm đao thuẫn chính, dùng tấm thuẫn chặn thiết thương, tay phải một đao đâm về phía bụng ngựa Ngô Bưu.

Cản…

Kim thiết va chạm giòn vang.

Trên giang hồ dám nghịch thương, công phu trên ngựa tất nhiên không tệ, mà Lang vệ phần lớn xuất thân không phải kỵ binh, chiến đấu trên ngựa cũng không xuất sắc lắm.

Thiết thương vừa nhanh vừa mạnh, đập trên khiên tròn, đúng là khiến Vương Đại Tráng cả người lẫn ngựa lảo đảo.

Ngô Bưu ra một thương liền kéo dây ngựa, binh khí chênh lệch về độ dài, nên Vương Đại Tráng cầm Nhạn Linh đao căn bản là với không tới.

- Hí~~

Ngựa hí dài, đang phi nhanh trọng tâm bất ổn thì lắc lư, Vương Đại Tráng gặp va chạm mạnh, mất thăng bằng liền ngã ngựa, lăn mấy trượng trên mặt tuyết.

- Vương Đại Tráng!

Chúc Mãn Chi cùng Lưu Hầu Nhi quay đầu nhìn thấy cảnh này, sắc mặt rất không tốt, không nói hai lời quay đầu ngựa, vọt tới trước mặt Vương Đại Tráng.

Quân lữ bên trong năm người là 'Ngũ', ba người Lang vệ tiểu đội là từ 'Tiểu Tam Tài trận' đơn giản hoá mà ra, ba người thành trận, Nhạn Linh đao, Câu Liêm thương, đao thuẫn lẫn nhau phối hợp, trừ ‘Thiên’ tự doanh những đỉnh tiêm cao thủ khác, đám người còn lại đều dùng trận này đối địch.

Vương Đại Tráng rơi không nhẹ, cũng may thân thể cứng rắn lại là mặt tuyết, xoay người đứng dậy nhổ nước miếng liền mang khiên tròn bảo hộ ở trước người.

Câu Liêm thương ở trước thân thương có thêm hoành liêm, chuyên cắt đùi ngựa, lúc này Lưu Hầu Nhi hai tay cầm Câu Liêm thương, tự khiên tròn phía dưới dò ra. Chúc Mãn Chi cầm Nhạn Linh đao giấu ở phía sau hai người tùy thời mà động.

Trận thế triển khai, trừ phi thuấn sát hai người phía trước, còn không nhất định đánh đùi ngựa, một khi bị kéo xuống ngựa chính là kết cục loạn đao phân thây.

Ngô Bưu một mình một thương cũng không có vọt thẳng vào trận, đều là giang hồ khách, trên mặt đất công phu mới là cái chính, trực tiếp xoay người xuống ngựa, cùng Giải Hoàn đang cầm đao trong tay, một trước một sau xông tới.

- Giết!

Lưu Hầu Nhi thét một tiếng, ba người đồng thời hành động, đi đầu đánh giết xông tới Ngô Bưu.

Ngô Bưu mặc dù không có giống như Hứa Bất Lệnh có thể một đầu gối đánh nát khiên tròn, nhưng thể trạng tuyệt đối không kém, thiết thương trong tay nặng hơn bốn mươi cân, tới gần quét một vòng vào khiên của Vương Đại Tráng.

Thiết thương mang theo kình phong, chớp mắt liền đập vào trên khiên tròn, chỉ nghe 'Két' một tiếng vang giòn, chất gỗ trên khiên tròn lúc này bị phá ra mấy cái vết nứt. Vương Đại Tráng kêu lên một tiếng đau đớn, bị ép phải dừng bước chân, tay phải cầm Nhạn Linh đao đã bổ ra, theo cán thương vót ngang, ý đồ chém đứt Ngô Bưu năm ngón tay.

Lưu Hầu Nhi cùng Vương Đại Tráng phối hợp nhiều năm, thừa thế ra thương, dùng Câu Liêm thương móc ngược về phía Ngô Bưu đùi phải. Chúc Mãn Chi thì một đao bổ giữa người.

Một tràng phối hợp, một giang hồ khách bình thường tất nhiên không đỡ hết được, đáng tiếc đối phương cũng không phải là một người!

Ngay lúc Ngô Bưu hãm sâu khốn cảnh không thể không vọt lên, sau lưng, Giải Hoàn hai tay cầm đao lăn đất, một chiêu lăn đất, trực tiếp xuyên qua dưới hông Ngô Bưu, đao trong tay mạnh mẽ như sấm, trực tiếp bổ về phía hai chân Vương Đại Tráng dưới tấm khiên.

Xoạt…

- A...

Đao kiếm vào thịt, cùng tiếng kêu thảm đồng thời vang lên.

Tầm mắt Vương Đại Tráng bị Ngô Bưu che chắn, Giải Hoàn lại tiến công quá nhanh, phát giác đã chậm, còn không kịp dùng khiên ngăn cản, chỉ sau một đao, máu me tung tóe vẩy trên mặt tuyết, thân thể cường tráng trực tiếp ngã xuống.

Ngô Bưu khốn thế được giải thoát, không chút do dự dùng thiết thương đâm thẳng mặt đất, cùng Giải Hoàn phối hợp không chê vào đâu được.

Lưu Hầu Nhi vội vàng phía dưới, mạnh mẽ dùng Câu Liêm thương đẩy cương thương Ngô Bưu, hiểm lại càng hiểm cắm vào Vương Đại Tráng bên mặt. Chúc Mãn Chi trong tay cầm đơn đao, hai tròng mắt tràn đầy lửa giận, một đao bổ về phía Ngô Bưu.

Chỉ tiếc chênh lệch hai bên quá lớn, Giải Hoàn, Ngô Bưu hai người liếm máu trên lưỡi đao nhiều năm, đối phó loại hạng chót Lang vệ này chính là nghiền ép. Giải Hoàn bổ một đao trọng thương Vương Đại Tráng, về sau liền bị Ngô Bưu mũi chân câu lên, đẩy cán thương Lưu Hầu Nhi đi lên.

Xoạt xoạt…

Tia lửa tung tóe.

Lưu Hầu Nhi biến sắc, vội vã buông trường thương thả khỏi tay nhưng cũng chậm nửa bước, đầu vai bị gọt đi một miếng thịt, tiếp theo ngực lại trúng một đạp của Ngô Bưu, cả người bay ra ngoài, làm Chúc Mãn Chi ngã trên mặt tuyết.

Hết thảy chỉ là thoáng qua, Ngô Bưu động tác nước chảy mây trôi, đánh lui hai người, thiết thương thuận thế đâm vào mặt đất, chỉ lấy Vương Đại Tráng yết hầu.

- Chạy mau!

Vương Đại Tráng cũng bị đánh ra huyết khí, mắt thấy hẳn phải chết không tránh được, rống lên một tiếng, về sau đúng là đưa tay bắt cương thương đang đâm xuống tới, đồng thời cắn lấy chân Giải Hoàn.

- Vương Đại Tráng!

Chúc Mãn Chi từ dưới đất bò dậy, nhìn thấy một màn này không khỏi hai tròng mắt huyết hồng, nắm lấy đao liền muốn xông về phía trước.

Lưu Hầu Nhi và Vương Đại Tráng là huynh đệ nhiều năm, há có thể nhìn mạng của đồng đội bị tặc nhân lấy, gầm thét một tiếng, chịu đựng máu chảy ồ ạt nơi đầu vai đang kịch liệt đau nhức, tay không tấc sắt liền vọt tới.

Giải Hoàn chân bị cắn, mắt bên trong mang theo vài phần khinh miệt, đưa tay một đao liền bổ về phía cổ Vương Đại Tráng.

- Ngươi dám!

Chúc Mãn Chi giống như nổi điên xông qua, chỉ tiếc chạy cho dù nhanh, cũng không có khả năng nhanh hơn đao trong tay Giải Hoàn.

Con mắt Vương Đại Tráng sắp sửa tách ra thi thể thì, trên cánh đồng tuyết bỗng nhiên xuất hiện một âm thanh sàn sạt.

Giải Hoàn bên tai khẽ nhúc nhích, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi:

- Coi chừng!

Đưa tay liền kéo cánh tay Ngô Bưu lại, hai người cùng nhau lật cánh đồng tuyết.

Sau một khắc.

Phía sau chỗ hai người đứng, một hán tử thân mặc quần áo dân chúng tầm thường, cầm theo dao găm từ trong đất tuyết phóng đi, dao găm nhắm chính là cổ Ngô Bưu.

Lần này tốc độ cực nhanh, tại chỗ, năm người cũng không biết bên cạnh từ bao giờ còn ẩn giấu hán tử như vậy.

Ngô Bưu, Giải Hoàn từ mặt đất đứng dậy, về sau hoảng sợ, một thân mồ hôi lạnh. Khoảng cách gần như thế, cũng may giẫm qua đất tuyết tất nhiên sẽ phát ra âm thanh, nếu trên mặt đường khô cứng, hai người chỉ sợ đã chết một.

Vương phủ hộ vệ, lão Thất phụ trách quan sát Chúc Mãn Chi, lúc này vội vàng ra tay một kích thì thất bại, liền cầm dao găm khom người như báo, ngăn trở trước mặt hai người Ngô Bưu, trầm trầm nói:

- Đi!

Cái gọi là tử sĩ, đều là binh khí mà thế gia đại tộc bồi dưỡng, thuở nhỏ tẩy não quán thâu trung thành, cho đến ngay cả ý nghĩ của chính mình đều không có, đối với thế giới đại tộc tới nói không thể tính là người, mà là vật phẩm tiêu dùng đắt đỏ.

Hứa Bất Lệnh mặc dù không có thói quen mang người khác ra làm công cụ sai khiến, nhưng tám tên vương phủ hộ vệ thuở nhỏ đã như thế không thay đổi được, cho lão Thất mệnh lệnh là quan sát Chúc Mãn Chi, nếu mục tiêu chết tức là phụ lòng ủy nhiệm của chủ nhân, mắt vừa thấy Chúc Mãn Chi muốn táng thân đao, đành phải hiện thân.

Chúc Mãn Chi bước nhanh chạy đến trước mặt Lưu Hầu Nhi đang nâng lên Vương Đại Tráng, cũng muốn thoát đi, nhưng mang theo hai cái thương binh rõ ràng chạy không thoát, dưới tuyệt cảnh, chỉ có thể cầm đao cùng nghĩa sĩ bỗng nhiên xuất hiện này sóng vai đối địch.

Mà Giải Hoàn cùng Ngô Bưu nhìn thấy pha đánh lén vừa rồi, cũng đã nhìn ra phía trước mắt là người rất giỏi ám sát, đứng ra cứng đối cứng lại không có gì đặc sắc, sau khi đề phòng xung quanh, lần nữa vọt tới phía Chúc Mãn Chi cùng lão Thất..

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️