Thế Tử Thật Hung

Chương 76: Phía trước sói sau hổ, ác giao ngẩng đầu

Chương Trước Chương Tiếp

Chúc Mãn Chi cưỡi đại mã đi về phía dịch trạm phía đông thành Trường An, bởi vì đi ra ngoài muộn, nửa đường trời đã tối đen, lúc trở về cửa thành chắc chắn sẽ đóng, không có chuyện quan trọng thì Ngự Lâm quân sẽ không chịu cửa thành mở ra, buổi tối có lẽ phải qua đêm ở dịch trạm.

Trộm ngự mã là bản án cũ, mùa hè năm trước, Thanh châu Tề Vương từng ở Mạc Bắc tìm một nhóm đạp tuyết mã đưa vào kinh thành chúc thọ thiên tử. Tổng cộng có ba mươi con, trong đó có một thớt ngàn dặm có một gọi là Truy Phong mã, giống của Hứa Bất Lệnh.

Đại Nguyệt quân nhân khắp nơi, tuấn mã bảo kiếm rượu ngon mỹ nhân, trên cơ bản không ai không thích. Truy Phong thì có vẻ là hi vọng xa vời, nhưng có thể kiếm được một thớt đạp tuyết mã cũng đã không uổng một đời, ngay cả Khôi Thủ nhai, mỗi nhà giàu đều có tối đa nhất một hai con, bình thường đều là chờ chủ nhà cùng thiên tử ra ngoài mới cưỡi.

Tề Vương tiến cống là ba mươi con ngựa tốt, trong triều không ít võ tướng đều trông mong chờ thánh thượng ban thưởng, mà không ít to gan lớn mật giang hồ hiệp khách, tự nhiên cũng đỏ mắt, đội kỵ mã đi đến ngoài thành dịch trạm nghỉ ngơi một đêm, liền bị mất hai con.

Ngàn dặm có một như Truy Phong mã đương nhiên không ai dám trộm, trộm cũng không dám cưỡi đi ra ngoài, quá dễ thấy dễ dàng bị nhận ra, bị trộm là hai con đạp tuyết. Chuyện không tính là lớn, lại làm cho không ít triều thần có niềm yêu thích tuấn mã có hơi thịt đau, trực tiếp liền thiếu đi hai cái danh ngạch ban thưởng.

Triều thần hụt hẫng, sở Tập Trinh phụ trách giám sát giang hồ giặc cướp tự nhiên là chịu trách nhiệm cõng nồi, nhưng chuyện này cũng tra không ra. Đạp tuyết mã không thể ngày chạy nghìn dặm cũng có thể phóng được năm sáu trăm, một đêm sớm đã ra khỏi Trường An, tìm như thế nào?

Bởi vậy vụ án này thành huyền án, trộm không tự thú thì chẳng thể phá, vẫn luôn ném ở sở Tập Trinh, ai tiếp nấy đau đầu.

Chúc Mãn Chi mới vừa vào ‘Thiên’ tự doanh, tư lịch không cao lại không có đồng đội, không tới mức nhận trọng án đại án gì, chỉ là vì trà trộn vào công văn kho mà tiện tay tiếp cái vụ án này, hiện tại chuyện xong xuôi mà bản án chưa xong, còn phải kiên trì đi thăm dò.

Đạp đạp đạp…

Ba con khoái mã bước qua cánh đồng tuyết, vì tuyết ngừng, một vầng loan nguyệt treo ở bầu trời, tinh hải lấp lóe, sau lưng, bốn phương vùng đồng nội đều vắng vẻ không tiếng động.

Chúc Mãn Chi kéo khăn che mặt lên chắn gió, chỉ lộ ra một đôi mắt to thủy linh, yêu đao ở bên, kình phong thổi đến áo bào bay phất phới.

"Thật là một chuyện khổ sai, ta đã nói không nên tiếp vụ án này, nhoáng một cái đã hai năm, hai con ngựa đoán chừng ngựa con cũng đã sinh, đi đâu tìm..."

"Vương Đại Tráng, chúng ta đi hỗ trợ Mãn Chi,lải nhải cả ngày cái gì? Mãn Chi vận khí tốt, nói không chừng liền phá được bản án này, đến lúc đó Mãn Chi thăng quan làm thống lĩnh, huynh đệ chúng ta hai nói không chừng cũng có thể vào ‘Thiên’ tự doanh, ngươi không lẽ còn ngại gì?"

- Ha … ngươi rất có chí khí...

Người ngồi trên hai con ngựa phía sau vẫn luôn cười cười nói nói, đều là Lang vệ gian xảo, hỗ trợ với giải sầu xem như nhau, đều không tính làm việc.

Dịch trạm cách hai mươi dặm một cái, móng ngựa phi nhanh, dần dần thấy được tại một chút đèn đuốc chỗ rất xa, ba người cũng tiến vào phía trước, một nơi không ra thôn trang chẳng giống thành thị.

Chúc Mãn Chi bị xóc nảy có chút mỏi mệt, tay đều nhanh chóng đông cứng, liền cúi người chuẩn bị tang tốc chạy tới dịch trạm nghỉ ngơi một chút.

Đúng lúc này, phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng vó ngựa, 'Đạp đạp đạp…', lấy cực nhanh tốc độ tới gần.

Dù Lang vệ hạng chót thì cũng là Lang vệ, đều là từ sai dịch mà trưởng thành, Lưu Hầu Nhi lớn tuổi nhất, lúc này ngừng nói, giơ tay lên, bên trong cầm roi ngựa:

- Coi chừng, kẻ đến không thiện.

Ngựa thường toàn lực chạy như điên mà nói, khoảng cách quá xa tổn thương ngựa, trừ phi tập kích hoặc là chạy nạn, bằng không không ai thúc ngựa đuổi nhanh. Xung quanh ba người không có ai khác, rõ ràng bọn hắn đang đi theo mình.

Chúc Mãn Chi lấy lại tinh thần, tay đè yêu đao quay đầu nhìn lại, đã thấy một con đại mã phóng nhanh đến, mang theo bụi tuyết bay tán loạn, người đi trước tay bên trong cầm trường thương, dưới ánh trăng hiện lên lạnh lẽo.

Vương Đại Tráng theo bên hông ngựa gỡ giáp tay xuống, tay phải cầm đao, sắc mặt trầm xuống:

- Đang đi về phía chúng ta, đánh hay là trốn?

Về việc tại sao có người lại đi về phía bọn họ, lúc này căn bản không có thời gian suy nghĩ, nửa dặm là khoảng cách quá ngắn, toàn lực chạy như điên rất nhanh liền có thể đuổi theo.

Lưu Hầu Nhi vốn là ba người tiểu đội đầu lĩnh, lúc này không hề do dự, gỡ Câu Liêm thương bên hông ngựa xuống, liền ép chặt bụng ngựa phi nhanh về dịch trạm:

- Lấy một địch ba, khẳng định có chuẩn bị mà đến, đừng khinh suất.

Chúc Mãn Chi không dám khinh thường, roi ngựa đánh mạnh, liền dẫn đầu chạy như điên để cắt đuôi giang hồ khách phía sau.

Chỉ là ba người chạy chưa được xa, trên mặt đường, trước mặt xuất hiện một thân ảnh, cưỡi ngựa chặn ngang ở giữa đường, cũng là đầu đội mũ rộng vành, trên bả vai khiêng một cái đại đao, ở trong màn đêm không nhúc nhích tí nào.

- Xuy~

Ba người đồng thời ghìm chặt ngựa, vội vã dừng lại, trước sau nhìn lại, trong lòng cảm giác nặng nề...



Gió đêm rì rào, ánh trăng trong sáng vẩy vào trăm đường ngàn phố, hành lang đình, tửu quán phồn thịnh, cảnh vật phồn hoa, một dạng thịnh thế.

Hứa Bất Lệnh cẩn thận từng li từng tí ôm hai vò lão tửu đi ra cung Trường Nhạc, mặc dù nhận lấy thì ngại, nhưng trong lòng vẫn rất thích thú, còn đang suy nghĩ có nên tìm cơ hội bảo Tiêu Đình viết bài thơ đưa cho thái hậu để đền bù, liền nghe được một hồi tiếng kêu:

- Tiểu vương gia, tiểu vương gia!

Giương mắt nhìn lại, lão Tiêu chống quải trượng đi về phía hoàng thành, xa xa liền đưa tay.

Hứa Bất Lệnh hơi có vẻ nghi ngờ, bước nhanh ra bên ngoài cửa cung, nhíu mày dò hỏi:

- Sao? Xảy ra chuyện rồi?

Lão Tiêu thở dài:

- Đoán chừng là, tiểu vương gia không phải bảo lão Thất lão Bát nhìn chằm chằm hai cô nương kia sao, buổi chiều ta đi dạo ở phường Đại Nghiệp, phát hiện lão Thất biến mất, bên cạnh để lại ký hiệu, nói là có hai người để mắt tới Chúc Mãn Chi. Ta đi tra ra, Chúc Mãn Chi hôm nay đi thăm dò bản án trộm ngự mã, chỉ sợ ra khỏi thành đi về dịch trạm Đông Giao. Không rõ ràng lắm, ta không thể tự tiện động thủ, tiểu vương gia ngươi xem...

Hứa Bất Lệnh hai tròng mắt ngưng lại, thầm nghĩ không ổn.

Túc vương hậu đưa cho hắn đưa tám tên tử sĩ, đều có bản lĩnh, thân thủ cũng không coi là đỉnh tiêm, nếu trong thành Trường An có người cứng rắn giết hắn, tám cái tông sư cũng không nhất định giữ được, Vị hà ngộ phục chính là ví dụ.

- Đối phương dám động vào Lang vệ, tất nhiên có chuẩn bị mà đến, một mình lão Thất khẳng định đánh không lại.

Hứa Bất Lệnh nói dứt lời, nâng cốc đưa cho lão Tiêu, huýt sáo.

- Hí~

Liệt mã hí, móng ngựa như sấm, Truy Phong mã trực tiếp từ chỗ cột ngựa nhảy ra ngoài, chạy như điên đến bên ngoài cửa cung, trên đường làm hoảng sợ thủ vệ hoàng thành - Ngự Lâm quân – khiến họ liên tiếp lui về sau.

Hứa Bất Lệnh nhanh chân nhảy lên ngựa, lão Tiêu gấp giọng nói:

- Tiểu vương gia, không biết đối phương nội tình, tùy tiện đi cứu coi chừng đánh cỏ động rắn...

Hứa Bất Lệnh mạnh mẽ lên ngựa liền xông ra ngoài:

- Ta Hứa Bất Lệnh làm việc không cần lo trước lo sau. Dám động người của lão tử, đánh cỏ động rắn lại làm sao, Long vương thò đầu ta cũng chém.

Lão Tiêu líu lo một lúc ngừng lại, nghĩ nghĩ, lắc đầu thở dài:

- Cũng phải... Hai mươi vạn Tây Lương thiết kỵ đứng đằng sau lưng, có người nào mà không thể giết ...

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️