Bốn Thành môn vệ nghe Khấu Mãnh nói vậy, tất nhiên không lằng nhằng, tránh ra một con đường.
Khấu Mãnh chạy đến phía trước, ném Hồng Anh Thương cho binh vệ, giơ tay lên hành lễ giang hồ:
- Hứa thiếu hiệp, tại hạ Khấu Mãnh, ngươi còn nhớ không? Năm trước may mắn ở Ngọc Phong Sơn có gặp mặt.
Hứa Bất Lệnh tất nhiên là nhớ rõ, sở dĩ lúc ấy hắn thả Khấu Mãnh, chính là vì hán tử này có hiếu tâm cảm thiên động địa, dùng sọt cõng lão mẫu đi mấy nghìn dặm đường để chữa bệnh, ngay cả gia sản tính mạng cũng không cần, chỉ phần hiếu tâm này đã đủ để khiến người ta cả đời khó quên rồi.
Lúc ở dưới Ngọc Phong Sơn gặp Khấu Mãnh, cả người hắn đều là máu, mặt cũng không nhìn rõ, Hứa Bất Lệnh còn tưởng rằng là hán tử bốn năm mươi tuổi, lúc này đã béo hơn mấy phần, mặc áo giáp chế thức của biên quân, nhìn cũng chỉ khoảng hơn ba mươi, tinh thần vô cùng không tồi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây