Thế Tử Thật Hung

Chương 72: Đọc vị phụ nữ như mò kim đáy biển

Chương Trước Chương Tiếp

Hai ngày tiếp theo, Hứa Bất Lệnh không còn lăn tăn chuyện về Tỏa Long cổ, ban ngày lên lớp ở Quốc Tử giám, ban đêm đóng cửa không ra ngoài.

Lúc ở Quốc Tử giám, Hứa Bất Lệnh cũng toàn gõ chuông tự bế ở Chung Cổ lâu. Mà Tùng Ngọc Phù vào buổi sáng, gan dạ chạy tới Chung Cổ lâu, nói cái gì mà ‘Quân tử động khẩu không động thủ...’ ‘Chuyện gì cũng nghĩ kĩ hẵng làm...’ Lời nói nghe rất kì quái .

Hứa Bất Lệnh không tìm được manh mối về Tỏa Long cổ, cảm thấy hơi nhức đầu, không hơi đâu mà tiếp chuyện học muội này, vì bị nàng làm phiền, lập tức sai nàng đi chép sách.

Cũng không biết có phải do chép đã quen tay, Tùng Ngọc Phù không những không phản kháng, còn vô cùng nỗ lực, mỗi lần chép đều chép nhiều mấy tờ giấy, xong việc còn quay lại nói:

- Ta với ngươi là bằng hữu, không cần khách khí, ân tình nhớ kỹ là được rồi...

Hứa Bất Lệnh cũng không khách khí với nàng ấy, hỏi Tùng Ngọc Phù có phải muốn làm vương phi không.

Kết quả cô nương ngốc này thực sự lắc đầu kiên quyết, ra vẻ 'quân tử chi giao nhạt như nước'.

Vì thực sự không hiểu rõ Tùng Ngọc Phù muốn làm cái gì, Hứa Bất Lệnh đành bỏ qua một bên, dù sao cô nương này nói chuyện cũng rất để ý, hẳn không gây phiền toái cho hắn... Chí ít Hứa Bất Lệnh cho là như thế...

Ba ngày đầu tháng chạp, mặt trời chiếu rọi hoa viên trong vương phủ, sau mấy lần được vương phủ hộ vệ tu chỉnh, từ trong ra ngoài nhìn chỉnh tề hơn rất nhiều, trên mái cong còn treo đèn lồng đỏ, nhìn qua cứ tưởng đã sang năm.

Hứa Bất Lệnh cưỡi ngựa từ Quốc Tử giám trở về, vừa tới cửa ra vào liền nhìn thấy hai nhóm người đứng bên ngoài vương phủ cung kính chờ đợi, một người là cung nữ, một người khác là nha hoàn của Lục phu nhân Nguyệt Nô, kiệu nhỏ dừng ở bên cạnh sư tử đá.

Hứa Bất Lệnh xoay người xuống ngựa, cung nữ đi lên trước một bước, khẽ khom người:

- Thế tử điện hạ, thái hậu nương nương bày yến hội ở trong cung, gửi lời mời ngài vào cung.

Hứa Bất Lệnh đối với chuyện này đã có chuẩn bị từ trước:

- Ta đổi bộ quần áo khác, lát nữa tự mình qua đó.

Cung nữ gật đầu cười một tiếng, rồi cung kính lui ra.

Lúc này Nguyệt Nô mới đi tới, cười nói:

- Phu nhân đến từ giữa trưa, tiểu tỳ vốn muốn gọi tiểu vương gia từ Quốc Tử giám trở về, phu nhân nói không cần.

Hứa Bất Lệnh nhẹ gật đầu, đưa ngựa đến giao cho hộ vệ, sau đó lập tức tiến vào vương phủ.

Lão Tiêu đi đến nơi tập hợp tam giáo cửu lưu tìm hiểu tin tức, nên không có mặt ở phủ, dẫn tới trong nhà trống rỗng không có bóng ngưới.

Bước nhanh vào thư phòng, liếc một cái không thấy ai, lại đi tới phòng ngủ.

Hứa Bất Lệnh đi qua cửa sổ phòng ngủ, đưa mắt lên lập tức nhìn thấy Lục phu nhân, trên người mặc váy màu xanh sẫm đang ngồi trên bàn.

Lục phu nhân có lẽ ngủ rồi, lông mày nhẹ chau lại, tóc xanh hầu hết che trên khuôn mặt. Hô hấp đều đặn, có thể thấy đường cong rất có sức hút ở gần dưới mép bàn nơi vạt áo, núi non tuấn tú, nhìn theo góc nghiêng thì, đúng là... So Chúc Mãn Chi còn hùng vĩ.

- Khục ….

Hứa Bất Lệnh sờ sờ mũi, nhanh chóng chuyển ánh mắt đi nơi khác.

Lục phu nhân khi tới xách theo hộp cơm, đặt lên bàn, bên cạnh còn đặt vào một cái khay, bên trong có một bộ trường bào. Trong phòng thực sự yên tĩnh, vì ít đồ nội thất, tạo ra cảm giác trống trải lạnh lẽo.

Dưới mặt đất của vương phủ cũng giống như hoàng cung có địa long, ở điện ngoài đốt lửa thông qua hỏa đạo dẫn vào bên trong, giữa mùa đông dù là tức phụ cũng sẽ không thấy lạnh.

Có điều diện tích vương phủ quá lớn, lượng củi lửa đốt địa long một mùa đông, đủ để cho số lượng lớn bách tính sống qua mùa đông. Chỉ có một mình Hứa Bất Lệnh ở đây, lại còn ít khi ở vương phủ, không thể lãng phí như vậy, cho nên trong phòng vẫn hơi lạnh.

Hứa Bất Lệnh tiến vào phòng ngủ, đi đến trước bàn nhỏ cúi người liếc một cái.

Hương hoa nhàn nhạt xông vào mũi, mùi hoa mẫu đơn lan sâu tận tim gan, không nồng không nhạt vừa đủ, có lẽ là nước hoa cao cấp nhất của Tiên Chi trai.

Hứa Bất Lệnh không phải phụ nữ, tất nhiên ngửi thôi không biết được dùng cái gì, dù sao biết nó dễ chịu là được. Thấy Lục phu nhân hô hấp đều đặn nghỉ ngơi yên tĩnh, liền rón rén nhẹ nhàng đi tới tủ quần áo bên cạnh, lấy tấm chăn, khoác lên lưng Lục phu nhân.

- Ừm ~

Như có như không tiếng kếu vang lên.

Bờ môi Lục phu nhân có hơi động đậy, đưa tay mang tấm chăn trên bả vai kéo chặt chút, nhíu lông mày lên rồi trải ra, thể hiện rõ ràng vừa rồi vẫn còn hơi lạnh, ngủ không thoải mái.

Hứa Bất Lệnh đứng ở bên cạnh trong giây lát, thấy Lục phu nhân sẽ không tỉnh trong chốc lát, hắn lát nữa phải vào cung, lúc về sợ đã là đêm khuya, cứ ngủ trên bàn sợ là cảm lạnh.

Suy nghĩ tới đây, Hứa Bất Lệnh do dự một chút, cúi người đưa tay xuống dưới đầu gối Lục phu nhân, muốn bế Lục phu nhân lên giường nghỉ ngơi.

Váy lướt qua mu bàn tay, vải vô cùng tốt, rất là tinh tế, cơ thể cân đối, nhìn có sức hút.

Hứa Bất Lệnh hết sức cẩn thận, chỉ có điều khi vừa định xốc lên, Lục phu nhân đã tỉnh.

Lục phu nhân đột nhiên ngửa mặt lên, trâm cài trên búi tóc run khẽ, đôi mắt mê mang, nghiêng đầu nhìn Hứa Bất Lệnh đang ngay gần sát mặt mình.

Hứa Bất Lệnh chớp chớp mắt, hơi bất đắc dĩ:

- Ây... Ta...

Ánh mắt Lục phu nhân tỉnh táo trở lại nhanh chóng, sau khi kịp phản ứng, không có la lớn như lần trước, mà đưa tay đánh vào tay Hứa Bất Lệnh.

Bốp ….

Ánh mắt nghiêm túc, còn có chút nổi nóng, 'Ta là dì ngươi!' vô cùng sống động.

Hứa Bất Lệnh rút tay về, lại mở ra:

- Dì Lục đừng hiểu lầm, ta thấy ngươi ngủ rồi, đưa ngươi vào nghỉ ngơi.

Lục phu nhân nhìn chung quanh, nhớ tới mục đích tới đây, sau đó sắc mặt mới hồi phục bình thường. Dùng tay kéo sợi tóc bên tai, sau đó chỉnh sửa váy áo đã có nếp uốn, mới nói khẽ:

- Bất Lệnh, ngươi trở về bao giờ? ... Mới chờ có chốc, đã ngủ rồi...

Hứa Bất Lệnh ngồi bên cạnh bàn nhỏ, đưa tay mở hộp cơm:

- Vừa mới về, Dì Lục tới chờ ta, có chuyện gì sao?

- Ta không có chuyện thì không thể đến đây?

- ...

Hứa Bất Lệnh lấy long nhãn, tay cứng đờ, cười khẽ:

- Ta không có ý này... Nghe Nguyệt Nô nói ngươi tới lúc giữa trưa.

Lục phu nhân kéo hộp cơm lại, lấy long nhãn từ bên trong ra, đầu ngón tay khẽ giơ lên, đẩy ra, ôn nhu nói:

- Ở lại nhà buồn bực đến sợ, thuận đường tới xem một lát... Cuối năm, có làm cái áo khoác mới, ngươi mặc vào thử xem.

Hứa Bất Lệnh quần áo hầu hết đều là tự tay Lục phu nhân làm, sau khi nghe vậy rất tự nhiên, thể hiện ra vẻ mặt vui mừng, đưa tay cầm áo khoác trong khay, nhìn qua mấy lần, nụ cười tuấn mỹ trở nên cứng đờ.

Trường bào mới này dùng gấm Giang Nam Thủy Vân, kiểu dáng rất phổ biến, là công tử bào với viền vàng, tính chất tinh mỹ, chỉ là mang màu vàng đất, thoạt nhìn có chút bụi bặm đường phố... Đoán chừng chẳng mấy vị vương công quý tử muốn mặc thứ này... Nhìn giống như chủ đất hương huyện ...

Lục phu nhân không nóng không lạnh, cúi đầu phát long nhãn:

- Như thế nào? Không vừa mắt?

- ... Đẹp, đồ dì Lục đưa, sao lại không vừa mắt.

Hứa Bất Lệnh gật đầu, đôi mắt ra vẻ đầy thưởng thức, đứng dậy đi ra sau tấm bình phong, cởi cẩm bào màu tuyết, đổi lấy cái công tử bào này.

Xột xoạt…

Sau một lúc, Hứa Bất Lệnh từ sau tấm bình phong đi ra, nhìn gương đồng nhận xét chính mình sơ qua.

Thuở nhỏ hắn tập võ, có thiên phú rất cao, dáng người cũng không tệ chút nào, phối hợp với khuôn mặt như tiên nhân, mặc bộ quần áo này lên người, giống như là một vị...chủ đất anh tuấn!

Hứa Bất Lệnh cũng không quan tâm mấy đến cái nhìn của người ngoài, thần thái nhìn rất ổn.

Lục phu nhân ngồi trên bàn, nhìn sang đánh giá mấy lần, trước giờ đều cho Hứa Bất Lệnh ăn mặc đẹp đẽ phong hoa, tự nhiên mặc bộ đồ như vậy, nhìn có chút không quen, xoắn xuýt trong giây lát, sau đó giơ tay lên nói:

- Mà thôi mà thôi... Do chọn nguyên liệu không tốt, cởi ra đi, ta trở về làm lại cái khác.

- Rất tốt rồi, không cần phiền phức như vậy...

- Cởi!

Lục phu nhân vỗ nhẹ mặt bàn, hai tròng mắt hơi trừng một chút.

Hứa Bất Lệnh không lời nào để nói, nhanh chóng từ trong tủ quần áo lấy áo bào trắng ra, một lần nữa thay đồ sau tấm bình phong, ở trước mặt Lục phu nhân dạo qua một vòng.

Lục phu nhân quan sát tỉ mỉ, sau đó đứng dậy sửa vạt áo Hứa Bất Lệnh, ôn nhu nói:

- Lễ nghi bắt đầu ở chính y quan, con trai ra ngoài phải để ý diện mạo một chút...

Hứa Bất Lệnh hít vào một hơi, cúi đầu nhìn Lục phu nhân vẻ mặt đoan trang nghiêm túc, rất muốn nói trả một câu 'Áo bào màu đất ngươi đưa, chứ ta để ý vẻ ngoài lắm chứ', nhưng nếu nói như thế Lục phu nhân sẽ buồn rầu, hắn chỉ còn cách cười nói:

- Biết rồi.

Lục phu nhân nghe vậy mới hài lòng, nhẹ gật đầu:

- Đi thôi, đừng ở trong cung quá lâu, coi chừng tai vách mạch rừng.

Hứa Bất Lệnh hơi do dự, đi tới cửa ra mấy bước, quay đầu lại nói:

- Không có chuyện gì nữa sao?

- Không có, đi nhanh về nhanh.

- ...

Hứa Bất Lệnh nhẹ gật đầu, xác định Lục phu nhân sẽ không tức giận sau khi mình rời đi, mới mang theo một bụng nghi hoặc rời vương phủ, tiến đến dạ hội của thái hậu...

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️