Thế Tử Thật Hung

Chương 71: Nước ở thành trường an rất sâu

Chương Trước Chương Tiếp

Trời tối vắng người, ngõ hẻm tối mịt không đèn.

Chúc Mãn Chi đè tay lên yêu đao, đi ra khỏi ngõ nhỏ với vẻ mặt tức

giận, quay đầu nhìn lại, thấy Hứa Bất Lệnh không ra cùng, vậy mà ngựa Truy

Phong bước từng bước đi theo bên cạnh, trong gió rét mùa đông, phun ra hơi thở

như hai dòng sương trắng, tất nhiên là cảm thấy không có ai dắt là không được,

vì thân phận của nó vô cùng cao quý.

Chúc Mãn Chi đi hai bước, nghiêng đầu liếc nhìn, chống nạnh trừng

mắt:

- Đi theo ta làm gì? Ta không phải là người hầu dắt ngựa.

Ngựa Truy Phong lắc lắc đầu to, giống như đã hiểu người trước mặt

nói gì, nó thở phì ra, thể hiện sự bất mãn, quay đầu chạy ngược về.

- Ha…

Chúc Mãn Chi mím môi một cái, trong lòng càng tức.

Hứa thế tử xem nàng như hộ vệ cũng được, người ta dù sao cũng là

thế tử, nhưng đến con ngựa cũng xem nàng như hộ vệ, quả thật là coi thường

người khác!

Chúc Mãn Chi chờ trước cửa ngõ chốc lát, ban đầu muốn chờ Hứa Bất

Lệnh ra, nhưng làm vậy khác nào tự xem mình như hộ vệ, nghĩ ngợi cảm thấy bản

thân mình làm người trong giang hồ, phải có cốt khí một chút, nên liền hừ một

tiếng, quay đầu bước đi. Đi ra mấy bước, nhìn thấy hòn đá nhỏ chặn đường, lập

tức dùng mũi giày đá một chân, đâu thể ngờ cục đá lăn đúng một vòng, về y chỗ

cũ, ngăn ở giữa đường.

Chúc Mãn Chi sầm mặt lại...

….

Cách Tập Trinh ty hơn hai dặm có một tòa nhà nhỏ, vì phần lớn Lang

vệ đều được tuyển chọn từ giang hồ trong bốn bể, đồng thời số lượng trú ở

Trường An không phải số ít, nên tòa nhà này trên cơ bản đều toàn là người nhà

của Lang vệ. Chúc Mãn Chi mới đến, thuê một cái viện tử ở đây.

Lang vệ đến đây, rất ít người mang người thân, vào buổi tối lúc nghỉ ngơi, đa phần họ đều vào nghe thuyết thư tiên sinh giảng về 'Công tích vĩ

đại' .

Lưu Hầu Nhi đang bán đậu phộng bên đường, nhìn thấy Chúc Mãn Chi rầu rĩ không vui đi qua, đứng dậy lên tiếng chào:

- Chúc Mãn Chi, sao lại không vui thế?

Chúc Mãn Chi đá hòn đá nhỏ trên đường, không ngẩng đầu mà nói:

- Không phá được án, buồn…

Lưu Hầu Nhi thở dài, đi đến trước mặt nhẹ giọng an ủi:

- Trộm ngự mã là bản án từ năm trước, lúc ấy không phá được, bây giờ muốn phá được thì

khó phải biết, đừng nghiêm túc như vậy...

Chúc Mãn Chi đâu có tâm trạng nghe hắn nói, 'Ừ' một tiếng rồi lại cúi đầu bỏ đi.

Lưu Hầu Nhi nghĩ một chút, mở miệng nói:

- Trong kho công văn ghi chép rất nhiều thứ, đã bị người ta xem xét tới lui mà nào có phá án được, muốn phá án vẫn nên đến hiện trường vụ án xem xét, có thời gian bọn ta cùng

ngươi đi một chuyến...

- Biết rồi biết rồi...

Chúc Mãn Chi đi mấy bước, cảm thấy bắt đầu hơi đói, quay lại, chạy

tới chỗ Lưu Hầu Nhi, mang một cái sọt đậu phộng trên bàn bưng đi.

Lưu Hầu Nhi đưa tay ra, lộ vẻ bất đắc dĩ:

- Ngươi nhớ trả tiền ta!

- Trả bạc cho ta, ta sẽ trả tiền.

- Chúng ta quen biết thân thiết, đừng đụng tới tiền bạc...



Phía dưới bầu trời, bông tuyết rơi dày đặt, rơi vào trên thành

trì, rơi lên trên mặt đường, mỏ đá ở ngoại ô thành Trường An có lóe lên ánh đèn.

Đêm đông rét lạnh, đa phần tội phạm ở lại đây cải tạo lao dịch đều

chỉ ngủ ở trong túp lều, bao gồm vải bông rách rưới điểm một vài sợi cỏ tranh.

Trời đêm yên tĩnh, mấy bát cháo loãng đâu thể nào là đủ cho một người lao động quần quật vào ban ngày, tay chân mỏi mệt cũng bởi vì lao dịch, đôi lúc gắng gượng đứng lên hít một hơi, hương rượu mùi thịt từ nơi xa mà bay tới, cho dù ăn không được, ngửi được cũng xem như tốt lắm rồi.

Quản sự của mỏ đá ở lại trong phòng, vui cười lớn tiếng, gió đêm lạnh lẽo chẳng có ảnh hưởng gì.

Người nắm trường thương đứng ở dưới phòng, đôi lúc cũng sẽ ngẩng đầu nhìn lên một chút, tiếc là không nhìn thấy gì.

Kịch kịch kịch…

Tiếng vó ngựa từ nơi xa vang lên rất rõ, ba con ngựa từ trong màn

đêm chạy nhanh đến, dù là đã lái xe một đoạn đường dài, không thèm để ý chuyện

trông coi xe hàng, lập tức cưỡi ngựa đến bên ngoài phòng xá.

Trong ba người, người cầm đầu chính là một vị sư gia của Lý gia, hai người đằng sau thì đều mang mũ rộng vành, thân xuyên áo da, đao thương đằng sau lưng được bao bọc bởi miếng vải đen.

Ba người dừng trước cửa phòng xá đã được sửa chữa đổi mới hoàn toàn, sư gia cung kính đi tới cửa phía trước gõ cửa:

- Nhị thiếu gia, ta mang người đến.

Trong phòng, khúc đàn cũng như tiếng vui cười dừng lại, một lát sau, hai vị nữ nhân lộng lẫy như hoa tràn đầy sự mất hứng, cầm ngân phiếu đi ra, ánh mắt liếc nhìn hai vị khách người giang hồ.

- Vào đi!

- Được.

Sư gia khẽ khom người, tay giơ lên:

- Hai vị, mời vào trong.

Hai vị giang hồ khách liếc nhau một cái, sau đó lần lượt tiến vàotrong phòng xá.

So sánh với gió lạnh bên ngoài, trong phòng ấm áp hơn nhiều, bài trí xa hoa, trong không khí có một mùi hơi khó ngửi.

Lý Thiên Lục mặc thêm quần áo, cầm vò rượu ngồi cạnh lò sưởi gần giường, ánh mắt kiệt ngạo, đánh giá vài lần:

- Ngồi đi.

Hai tên giang hồ khách cũng không ái ngại thái độ của vị quý công tử này, chọn vị trí có thể ngồi trong phòng mà tự nhiên ngồi xuống.

Sư gia ở bên ngoài liếc nhìn mấy cái rồi mới đóng cửa phòng, đi đến trước mặt Lý Thiên Lục, khom người nói:

- Nhị thiếu gia, mấy ngày qua vẫn luôn chú ý đến hành động của Chúc Mãn Chi, hiện tại ta vừa mới nhận được tin tức, Chúc Mãn Chi ở Tập Trinh ty nhận bản án cũ tên là trộm ngự mã, mấy ngày sắp tới chắc chắn sẽ đi tra. Có điều lão gia mong ngươi chớ vội...

Lý Thiên Lục giơ tay lên, nhàn nhạt hừ một tiếng:

- Có thù không báo không phải là quân tử, Tiêu Đình ta không làm gì được, cùng lắm thì ở

lại mỏ đá này lâu hơn nửa tháng. Trói nàng rồi mang đến cho ta, làm việc sạch sẽ một chút.

Sư gia khẽ cười làm lành, đảo mắt nhìn về hai tên hán tử chẳng nói lời nào kia:

- Hai vị này là hiệp khách từ xa tới, Giải Hoàn, Ngô Tiêu, vừa tới Trường An lý lịch rất đàng hoàng.

Lý Thiên Lục giương mắt đánh giá:

- Thân thủ thế nào?

Hai tên hiệp khách giang hồ, cầm đầu là Giải Hoàn, nghe vậy đưa tay ôm quyền:

- Ban đầu có muốn mở võ quán tái thành Trường An, định tới xem xét tìm cho mình một đỉnh núi, thân thủ của bọn ta, công tử cứ yên tâm đi.

Lý Thiên Lục nốc bầu rượu, cười khẽ một tiếng:

- Muốn mở võ quán ở Trường An, vậy đi đánh một nửa tọa quán ở Hổ Đài nhai xem, hai người các ngươi làm được không?"

Giải Hoàn khẽ ngẩng đầu, lộ ra râu quai nón ở hàm dưới:

- Một mình ta là đủ.

Ngô Tiêu ở bên cạnh giơ tay lên nói:

- Huynh đệ chúng ta mặc dù trẻ tuổi, nhưng cũng vào nam ra bắc không biết bao nhiêu lần, hai người liên thủ xưa nay chưa từng thất bại, Thái Nguyên Vương thị từng mời chúng ta làm môn khách, có điều hai người bọn ta muốn tự mình tạo ra cơ đồ sự nghiệp, mới đến Trường An."

Có thể khiến một thế gia mời làm môn khách, tuyệt đối không có khả năng là người xoàng xĩnh. Lý Thiên Lục khẽ gật đầu:

- Lý gia ta mặc dù không phải Lũng Tây Lý thị, nhưng ở trong triều địa vị không thua hai nhà Vương Lý, ngày sau chưa chắc không thể ngang hàng với mấy nhà môn phiệt đặt. Các ngươi chỉ cần làm chuyện này cho tốt, về sau cứ làm việc dưới tay ta đi. Võ quán ở Hổ Đài nhai, bản công tử quen biết, chỉ cần lên tiếng kêu gọi là có."

- Tạ công tử!

Giải Hoàn cùng Ngô Tiêu đưa tay ôm quyền, không nói nhiều lời, đứng dậy rời khỏi phòng xá…

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️