Thế Tử Thật Hung

Chương 70: Miệng nhỏ thật ngọt.

Chương Trước Chương Tiếp

Ngoài cửa viện nơi hẻm nhỏ không người, Hứa Bất Lệnh cầm kiếm an tĩnh chờ đợi.

Chúc Mãn Chi có chút khẩn trương, đối phương là tội phạm mà ‘Thiên’ tự doanh cũng nhức đầu, đâu phải giang hồ tạp ngư.

Sau khi kéo tay áo của Hứa Bất Lệnh không có tác dụng, Chúc Mãn Chi chỉ có thể ở phía sau Hứa Bất Lệnh, chờ đợi chút nữa một kiếm chém đứt cổ sau đó chạy tới nhặt xác nhặt trang bị, dù sao 'Thương Xuân' cũng là danh kiếm, rất đáng tiền...

- Ai?

- Ưng Chỉ tán nhân.

Giao tiếp ngắn gọn, nữ tặc bên trong lên tiếng nghe nhẹ nhàng thấu triệt, nghe là biết người rất đẹp.

Chúc Mãn Chi nhướng mày, mím môi một cái, trong lòng có chút lo lắng.

Lỡ như tặc nhân này là đại mỹ nhân, Hứa công tử có khi nào sẽ nhân từ nương tay.

- Không có, Hứa công tử là người lạnh lùng kiêu ngạo như vậy, sao lại để ý tướng mạo nữ nhi.

Kẹt kẹt...

Suy tư một lúc, cửa viện mở ra .

Đao quang kiếm ảnh trong tưởng tượng cũng chưa từng xuất hiện, người phía trước tấm mộc vẫn ở trong gió tuyết không nhúc nhích tí nào.

Chúc Mãn Chi hơi hới nghi hoặc, tay đè yêu đao, lặng lẽ theo sau canh tay Hứa Bất Lệnh liếc trộm một chút.

Kết quả là nhìn thấy một nữ tử diện mạo như tiên mặc áo trắng, hai tay vịn khung cửa viện đứng yên, hai con mắt lạnh lùng toát lên ý cười nhàn nhạt, trên mặt không có chút sát khí, mà lại giống hệt như gặp hảo hữu.

"..."

Chúc Mãn Chi trong lòng hơi hồi hộp một chút, cảm thấy có cái gì không đúng, vội vàng nhô đầu ra, trừng mắt nữ tặc kia.

Ninh Thanh Dạ đánh giá Chúc Mãn Chi vài lần, sau đó nhìn về Hứa Bất Lệnh, nhẹ giọng dò hỏi:

- Hứa công tử, vị này là?

Chúc Mãn Chi có chút nóng nảy, vội vàng mở miệng nói:

- Tặc tử lớn mật, dám… Ách!

Cái mông lại bị vỏ kiếm vỗ vào, Chúc Mãn Chi vội vàng ngậm miệng, len lén liếc Hứa Bất Lệnh một chút, bờ môi lúng túng, cuối cùng nhẹ nhàng "Hừ…" một tiếng.

Hứa Bất Lệnh không thèm để ý, bước vào viện môn, cười khẽ:

- Hộ vệ của ta, Ninh cô nương không cần kinh hoảng, người một nhà.

Chúc Mãn Chi nghe thấy lời này lập tức không vui, nàng nhận ra Hứa Bất Lệnh cùng thích khách này quen biết, nói không chừng còn là người Hứa Bất Lệnh mời, uẩn khúc trong đó nàng cũng có chút suy đoán, nhưng khẳng định không thể mở miệng dò hỏi.

Nhưng nàng dù sao cùng Hứa Bất Lệnh cũng coi như một nửa bằng hữu, chuyện làm hộ vệ còn chưa bắt đầu, sao có thể xem nàng như hộ vệ…

Chúc Mãn Chi chớp chớp mắt, đánh giá Ninh Thanh Dạ mấy lượt, nhỏ giọng nói:

- Hứa công tử, các ngươi quen biết sao?

Hứa Bất Lệnh nhẹ gật đầu: "Quen biết." Rồi lập tức vào viện tử.

Ninh Thanh Dạ tự nhiên không có ngăn cản, quay người nhường đường ra.

Chúc Mãn Chi vốn định đuổi theo, nhưng giương mắt nhìn lại, lập tức thấy được áo lông chồn trắng treo dưới mái hiên. Nàng nhận ra đây là áo lông chồn của Hứa Bất Lệnh, nếu ở chợ, giá trên trời, hơn nữa còn là quần áo ưa thích, lại xuất hiện ở trong viện tử của nữ nhân…

Lông mày Chúc Mãn Chi nhăn lên gắt gao, nhìn Ninh Thanh Dạ một chút, không biết nghĩ đến chuyện gì, âm thầm lẩm bẩm một câu "Hồ mị tử", sau đó ấn lại yêu đao, quay đầu bước đi .

Hứa Bất Lệnh mới vừa tiến vào viện môn, phát hiện Chúc Mãn Chi không đi vào, nghiêng đầu dò hỏi:

- Mãn Chi, ngươi đi đâu vậy?

- Còn có việc, đi trước, cáo từ!

Bịch bịch bịch…

Giày giẫm lên mặt đường toàn đá xanh, có hơi nặng, lời nói cũng vậy, hơi nặng, có chút không lễ phép.

Hứa Bất Lệnh nhíu mày, thật ra cũng không để bụng, tiện tay đóng lại viện môn-



Bóng đêm dần chìm sâu.

Ninh Thanh Dạ ngồi trên băng ghế nhỏ, rót thuốc từ trong bình rót vào chén, động tác nhu hòa.

Dưới mái hiên của tiểu viện, Hứa Bất Lệnh đứng ở trước chiếc áo lông chồn Tuyết vực của hắn, xem xét trên dưới vài lần, rửa sạch áo lông là một kỹ thuật sống, không cẩn thận sẽ phá hư áo.

Hắn vốn cho rằng Ninh Thanh Dạ sẽ giặt nước, nhưng bất ngờ là Ninh Thanh Dạ vô cùng cẩn thận, không biết dùng phương pháp gì giặt sạch những vết bẩn ban đầu.

Ninh Thanh Dạ giương mắt đánh giá, phát hiện Hứa Bất Lệnh thấy bất ngờ, bình thản nói:

- Ta mặc dù lớn lên ở Trường Thanh quan, nhưng không có xuất gia, ngày thường ở trên núi tập võ, cũng có giết qua hổ báo, bán cho người bán hàng rong.

Hứa Bất Lệnh giật mình, xoay người lại đi đến ngồi đối diện lò nhỏ ngồi xuống, khẽ cười nói:

- Ninh cô nương thật là hiền lành, ai mà cưới được ngươi làm phu nhân, sau này thật là có phúc.

"..."

Ninh Thanh Dạ chớp chớp mắt, không thích người ta nói lời khách sáo, chỉ đành khẽ vuốt cằm cười một tiếng, chuyển chủ đề:

- Hôm nay đa tạ công tử xuất thủ tương trợ… Đáng tiếc không giết chết được Trương Tường, 'Vạn Nhân Đồ' danh bất hư truyền, trong thiên hạ có thể đi ba chiêu trước mặt hắn, chỉ sợ không nhiều lắm.

Hứa Bất Lệnh nhẹ gật đầu:

- Không sai, ta cho dù không trúng độc, ba chiêu cũng đánh không chết hắn.

Lời nói nghe rất giống khoác lác, Ninh Thanh Dạ vốn muốn nói 'Ngươi đừng ăn nói lung tung', nhưng vì không hiểu rõ thân thủ thật sự của Hứa Bất Lệnh, cuối cùng vẫn nói đến chính sự:

- Công tử vào kho công văn, có thể tìm được biện pháp giải độc chưa?

Hứa Bất Lệnh lắc đầu, có vẻ bất đắc dĩ: "Không thu hoạch được gì- Cũng coi như là tin tức tốt đi, chí ít trước mắt xem ra không phải dưới tay triều đình. Có điều manh mối về Tỏa Long cổ cũng theo đó đứt gãy- "

Ninh Thanh Dạ biết Tỏa Long cổ lợi hại, biểu cảm nghiêm túc mấy phần, nhẹ nhàng nhíu mày:

- Vậy chẳng phải công tử chỉ sống được mấy ngày sao?

- ???

Hứa Bất Lệnh mặt đen lại, sau khi nhận ra Ninh Thanh Dạ dùng khẩu khí hết sức nghiêm túc nói lời này, mới trừng mắt nhìn:

"Ừm, chắc là còn có thể sống một hai năm nữa"

Trong đôi mắt Ninh Thanh Dạ hiện ra mấy phần thổn thức, trầm mặc chốc lát:

- Người quen của ta trên giang hồ không nhiều, nhưng mà cao nhân vẫn biết mấy người, có điều ta cũng không dám bảo đảm có thể hỏi ra manh mối về Tỏa Long cổ.

- Cô nương có lòng là được.

Hứa Bất Lệnh gật đầu cười khẽ, đánh giá Ninh Thanh Dạ vài lần, thấy nàng khí sắc không tốt lắm, liền tiến đến ngửi bình thuốc bên cạnh:

- Đương quy, bạch thược, rễ sô đỏ… Cô nương tới kinh nguyệt rồi?

- !!!

Sắc mặt Ninh Thanh Dạ cứng đờ, kém chút cầm chén thuốc trong tay tạt qua. Dù là tính tình lạnh lùng đến đâu, cũng phải nổi nóng vì xấu hổ, nàng cầm lấy kiếm bên người, ánh mắt lạnh lùng:

- Hứa công tử, ngươi không biết ăn nói cũng không cần nói chuyện.

Hứa Bất Lệnh báo được đại thù mừng thầm trong lòng,trên mặt lại hiện lên vô tội:

- Quan tâm cô nương mà thôi, không cần giận dữ như vậy, ban ngày không cẩn thận đụng ngực cô nương một chút…

Xoạt…

Trường kiếm ra khỏi vỏ, hàn quang bức người.

Sắc mặt Ninh Thanh Dạ đỏ lên, không nghĩ tới Hứa Bất Lệnh dám đề cập tới chuyện kia, nàng nhấc kiếm đầu tiên là chỉ vào Hứa Bất Lệnh, tiếp theo lại chuyển sang cửa viện:

- Cút!

Thanh âm khẽ run, ngữ khí rất lạnh.

Hứa Bất Lệnh tay giơ lên, hậm hực đứng dậy, đôi mắt sắc lạnh nhìn chăm chú đi về phía cửa viện, vẫn không quên quay đầu nhắc nhở một câu:

- Nhớ uống nhiều nước nóng một chút… Được được được… Ta cút.

Ninh Thanh Dạ cầm kiếm, tay run nhè nhẹ, cũng không biết kiềm chế tới mức độ nào, mới không có dùng kiếm đâm mấy lỗ thủng trên người hắn.

Đợi cho Hứa Bất Lệnh biến mất khỏi cổng viện, tay Ninh Thanh Dạ mới buông trường kiếm ra, nhìn chằm chằm cửa viện hồi lâu, khẳng định Hứa Bất Lệnh không tiếp tục quay lại, sau đó mới nhỏ giọng thầm thì một câu:

- Đăng đồ tử… Uống nước nóng để làm cái gì… Còn tiểu vương gia…

Ninh Thanh Dạ một lần nữa ngồi xuống trước lò nhỏ, nhẹ nhàng thổi chén thuốc, trầm mặc chốc lát, lại nhìn cửa viện một chút, hai đầu lông mày mang một chút cảm xúc kì quái.

Có lẽ cảm thấy tiểu vương gia này quá ngay thẳng, đến chuyện lừa một nữ hài tử cũng không biết lừa, tự làm chính mình quê mất.

- - - -

Hứa Bất Lệnh đi ra khỏi tiểu viện, sau đó nhìn chung quanh một lượt, Chúc Mãn Chi không biết chạy đi đâu, trong hẻm nhỏ chỉ còn lại một con ngựa lớn đang đi loạn.

Hứa Bất Lệnh dạo một vòng quanh ngõ, ngồi đợi ở cửa ngõ một hồi, sau khi không tìm được người, lập tức quay người lên ngựa về tới vương phủ ở Khôi Thọ nhai.

Bóng đêm càng lúc càng sâu hơn, vương phủ đèn đuốc vắng vẻ, tám tên hộ vệ phân ra hai tên đi cùng Ninh Thanh Dạ và Chúc Mãn Chi, còn lại sáu người tận lực tuần tra xung quanh vương phủ.

Lão Tiêu đứng ở chỗ hai pho tượng sư tử đá, đứng mong mỏi chờ trông, thấy Hứa Bất Lệnh trở về, vội vàng tiến lên cười hắc hắc nói:

- Tiểu vương gia, thế nào?

Hứa Bất Lệnh dừng lại ở ngoài cửa phủ, lấy roi ngựa ném cho hộ vệ, lắc đầu:

- Chúc Mãn Chi vào kho công văn không tìm được manh mối về Tỏa Long cổ, chỉ sợ là đứt mạch.

Lão Tiêu nghe thấy tin này, không tránh được khẽ than thở một tiếng:

- Vậy thì phiền toái, đến kho công văn còn không có, lão Tiêu ta thực sự không nghĩ ra chỗ nào có thể cất giấu tin tức về Tỏa Long cổ.

Hứa Bất Lệnh cầm bầu rượu lên ực một hớp:

- Từ từ tra đi, thân thể ta rất ổn, chỉ cần không cưỡng ép động khí, sống hai ba năm không có gì vấn đề, trời không tuyệt đường người.

Lão Tiêu vuốt ve quải trượng, hơi suy tư:

- Tỏa Long cổ xuất xứ từ ** **, vương gia đã phái người xuất quan đi đến ** ** tìm kiếm, nhưng bên kia tất cả đều là rừng sâu núi thẳm, đến nay cũng không có tin tức…

- Đừng nói những chuyện vô dụng này, cũng không phải là lần đầu tiên ra về trong thất vọng.

- Haizz…

Lão Tiêu nhẹ gật đầu, cũng không cần phải nhiều lời nữa…

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️