Trong sảnh nghị sự đường của nha môn, không còn là cảnh tượng gà bay chó sủa như lúc nãy nữa.
Con cá lớn đã nuốt luôn mồi câu rồi chạy thoát, kẻ tung mồi nhử ra là Tống Anh lúc này không vui chút nào, ngồi ở trên ghế với vẻ mặt âm trầm, hắn không biết đối mặt với nghịch cảnh trước mặt như thế nào.
Trương Bạc Ngôn ngồi bên cạnh tay cầm chén trà, lúc này hắn ta cũng không cảm thấy tốt hơn là bao, nhưng trong lòng hắn rõ ràng được thả lỏng hơn rất nhiều, chỉ cần Hứa Bất Lệnh dẫn người đi rồi thì chuyện này không liên quan gì đến hắn nữa, cho dù thánh chỉ có đến đi chăng nữa thì trước khi chưa đến thì hắn cũng không có quyền điều động người, sau đó có phải làm gì là vấn đề của Tập Trinh Ty, thà đắc tội với Tống Anh còn hơn là bị Túc vương thế tử chém chết.
Tư Đồ Nhạc Tẫn tay ôm cửu hoàn đao, ngồi ở bên cạnh Tống Anh. Thân là một kiêu hùng trên giang hồ, lại còn thân thiết với triều đình, hắn cũng hiểu rõ những khó xử của Tống Anh. Triều đình chính là như vậy, hoàng quyền tối cao, vương quyền thứ hai, áo mãng bào trên người của các chư hầu cũng chỉ thiếu một ngón chân so với áo long bào của hoàng thượng mà thôi, trừ thiên tử ra thì không cần nghe theo mệnh lệnh của kẻ nào hết, nếu không có những đặc quyền như vậy thì nhiều người muốn phong vương phong hầu làm gì.
Tư Đồ Nhạc Tẫn chỉ giúp Tống Anh làm việc, Hứa Bất Lệnh cũng đã rời đi, hắn cũng không cần phải ở đây nữa, lập tức mở miệng nói:
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây