Thế Tử Thật Hung

Chương 69: Sải bước cùng nữ hiệp

Chương Trước Chương Tiếp

- Hôm nay thời gian gấp quá, ban đầu ta đi tìm tung tích cha ta, cuối cùng chẳng tìm được gì

- Ta còn tưởng rằng cha mình là cao thủ ẩn mình, hiện tại xem ra giống hệt ta, đều là giang hồ tạp ngư.

- Ha ha.

Hẻm nhỏ hoang vắng, Chúc Mãn Chi dắt con ngựa còn cao hơn cả nàng, đi trên đường lát đá, nghiêm túc nhớ lại đồ vật nhìn thấy trong kho công văn:

- Hồ sơ trong ngăn tủ ghi chép về Túc vương quá nhiều. ta chỉ nhìn hồ sơ 'Vị hà ngộ phục', trên đó viết: Năm Chiêu Hồng thứ chín đầu mùa đông, thế tử Hứa Bất Lệnh vào kinh thành cầu học, đi tới vùng Trần Thương bị ngộ phục, huyện lệnh xung quanh cứu viện không kịp, lúc đến nơi thế tử đã không biết tung tích, có hai trăm linh bảy cỗ thi thể nằm lại nơi bờ sông, hơn phân nửa là nô bộc của vương phủ, dự đoán tặc nhân hơn trăm người, thân thủ cường hoành, tiến lùi như được tập luyện trước, không giống giang hồ bình thường chỉ dùng sức mạnh.

Hứa Bất Lệnh lông mày nhẹ chau lại, hồi tưởng lại trong chốc lát:

- Ngày đó ta giết rất nhiều người, có cố mấy cũng không nhớ rõ bao nhiêu chuyện, về sau hộ vệ lo lắng tặc nhân sẽ đi về phía Tây Lương mà truy sát, nên giấu cả ta mà đi tới thành Trường An, ghi chép có vẻ là không sai… Phần sau có Tỏa Long cổ tin tức không?

Chúc Mãn Chi lắc đầu:

- Phần sau chỉ viết ngươi xuất hiện tại thành Trường An, người bị dính Tỏa Long cổ, đến nay còn đang xem xét. Sau đó ta lại tìm trong thiên hạ kỳ độc, lật đi lật lại vẫn không tìm được… Không phải ta không dụng tâm, thật sự tìm không thấy.

Hứa Bất Lệnh vuốt ve ngón tay, khẽ gật đầu, sắc mặt lại hơi ảm đạm.

Lấy Hứa Bất Lệnh phân tích là, khả năng triều đình ở sau lưng động thủ rất lớn, nhưng không có chứng cứ cũng không nên phỏng đoán.

Lần này vụng trộm tiến vào kho công văn, nếu như tìm được manh mối, lập tức chứng minh rằng chính triều đình ở sau lưng động tay chân, hắn bị triều đình để mắt tới, khả năng đời này cũng đừng nghĩ rời khỏi thành Trường An .

Hiện giờ không tìm được manh mối, cũng tính là một tin tức tốt, nhưng Tỏa Long cổ liền lần nữa bị chặt đứt manh mối.

Hứa Bất Lệnh thể phách rất mạnh là thật, có thể sống bao lâu thì lại khó nói, lúc nào cũng có thể chết bất đắc kỳ tử, áp lực cũng không nhỏ.

Nhưng loại chuyện này sốt ruột cũng vô dụng, Hứa Bất Lệnh cũng chỉ có thể âm thầm ghi lại những chuyện này, trở về tiếp tục giúp lão Tiêu tìm kiếm manh mối.

Chúc Mãn Chi nhìn thấy Hứa Bất Lệnh có vẻ nặng nề, suy tư một thoáng, mở miệng khuyên nhủ:

- Hứa công tử, ngươi không nên gấp gáp, nói không chừng triều đình không đưa tin tức Tỏa Long cổ đặt trong kho công văn, cũng có thể đặt ở nơi khác, ví dụ như trong hoàng cung ấy.

Hứa Bất Lệnh bước chân dừng lại, chớp chớp mắt nhìn về hoàng thành nguy nga phía xa, tâm tình càng nặng hơn .

Kho công văn là nơi triều đình cất giữ các loại bí mật, nếu ngay cả kho công văn cũng không có, vậy những nơi còn lại cũng chỉ còn có dưới gối đương kim thiên tử, hắn cũng không thể gây chuyện, vào hoàng đế tẩm cung đi lục tung, đại nội cao thủ cũng không phải chỉ là cái danh.

- Haizz…

Hứa Bất Lệnh lắc đầu, tùy ý cười nói:

- Mà thôi, từ từ sẽ đến, chuyện này coi như thôi, ngươi về sau để ý giúp ta là đủ.

Chúc Mãn Chi thấy Hứa Bất Lệnh không có ý định oán trách nàng, âm thầm nhẹ nhàng thở ra, gật đầu, mừng khấp khởi.

Hai người ở ngõ nhỏ sau phố dài phồn hoa quanh đi quẩn lại, đi đại khái hơn một giờ đồng hồ, dần dần đi vào hẻm nhỏ nơi Ninh Thanh Dạ ẩn thân ngay gần đây.

Chúc Mãn Chi rất nghiêm túc đưa tay ngăn cản Hứa Bất Lệnh, trước ra dáng cho người kia im lặng, sau đó dùng binh nghiệp thủ thế khoa tay hai lần, chỉ chỉ về viện tử phía xa, ra hiệu ngươi lên trước ta yểm hộ.

Hứa Bất Lệnh nhíu lông mày, đã sớm theo tuyến đường đoán ra Chúc Mãn Chi phát hiện ai, lúc này không kinh ngạc chút nào, xách theo kiếm chậm rãi đi đến ngoài cửa viện, đưa tay lên gõ gõ.

Cốc cốc…

Chúc Mãn Chi quýnh lên, ai lại bắt trộm như vậy?

Nàng đưa tay kéo tay áo Hứa Bất Lệnh, nheo mắt, chu môi, ý đồ nhắc nhở Hứa Bất Lệnh đừng gây tiếng động lớn.

Hứa Bất Lệnh thì hoàn toàn không để ý, hai tay nắm chuôi kiếm đứng trước cửa viện, kiên nhẫn chờ đợi…



Bên trong tiểu viện rách nát, mùi thuốc nhàn nhạt phiêu tán trong không khí.

Ninh Thanh Dạ ngồi ở dưới mái hiên, trước mặt có một cái lò than nhỏ, trên bàn mang bình thuốc, ngọn lửa dưới đáy hũ hiện lên đầy yếu đuối, lung la lung lay, ánh lửa yếu ớt sưởi ấm cho gò má có vẻ tái nhợt.

Viện lạc cũ kĩ đã dọn dẹp sạch sẽ, lá rụng quét sạch sẽ, ngay cả dây leo trên tường cũng đã dọn sạch, nơi duy nhất không chỉnh tề có lẽ cũng chỉ còn lại cửa sổ mà Hứa Bất Lệnh dùng tay gõ .

Ninh Thanh Dạ ở trong tiểu viện dưỡng thương mấy ngày, thường xuyên nghĩ, chủ nhân tòa viện trở về phát hiện cửa sổ bị làm thành như vậy có nổi giận hay không, lát nữa sửa sang toaf viện một chút, hẳn sẽ làm chủ nhân nơi đây thoải mái hơn chút.

Ùng ục ùng ục…

Bình thuốc nóng hôi hổi, phát ra tiếng kêu rất nhỏ.

Ninh Thanh Dạ nhìn cánh tay trái được vải trắng quấn quanh một chút, đôi mắt như người mất hồn.

Ở Trường Thanh quan học nghệ mười năm, tưởng rằng vốn võ nghệ của mình đã thuộc hàng đỉnh cao, sau khi cùng Trương Tường giao thủ mới hiểu được giang hồ nước sôi lửa bỏng.

Cao thủ thành danh càng lâu, càng không có cái gọi là lương thiện, đổng thời kinh nghiệm, phản ứng đều vượt xa con người, đánh lén còn giết không được, sau này chỉ sợ không cơ hội.

Nhớ tới cảnh ám sát trước đó, đôi mắt Ninh Thanh Dạ tràn ngập sự khó hiểu.

Hiện tại lại nợ tên tiểu vương gia kia một mạng, thật không biết trả lại bằng cách nào.

Có điều kẻ kia cũng không đứng đắn, rõ ràng là diễn kịch với nhau, tùy ý đánh đại hai lần, vậy mà hắn đánh vào trong ngực nàng.

Tuy nói tình huống lúc đó chiêu này thích hợp nhất, nhưng ra tay có hơi nặng, đến hiện tại ngực vẫn còn tê dại, Ninh Thanh Dạ đưa tay vuốt vuốt, âm thầm oán trách một câu:

- Đăng đồ tử!

Động đậy một chút, toàn thân đau nhức, khiến cho Ninh Thanh Dạ khẽ nhíu lông mày.

Thật ra hôm nay cũng không phải không có cơ hội, nếu là nàng vào thời kỳ toàn thịnh, cũng có cơ hội giết được Trương Tường.

Chỉ tiếc lần trước bị thương ở Long Ngâm các, sau đó dăm ngày bảy tháng, khí huyết chưa thể khôi phục, đến phản ứng cũng bị chậm nửa nhịp, cho nên thuốc nấu ra là dùng để điều trị khí huyết sở.

Suy nghĩ lung tung một lúc, Ninh Thanh Dạ ở ngồi dưới mái hiên hồi lâu, thuốc đã nấu xong, cửa ra vào bỗng nhiên vang lên tiếng đập.

Cộc cộc…

Ninh Thanh Dạ lập tức cảnh giác, cầm trường kiếm đặt bên người lên, đứng dậy bước chân nhẹ nhàng đi tới cột trụ ngoài hành lang, sau đó trầm giọng nói:

- Ai?

- Ưng Chỉ tán nhân!

- … ?

Ninh Thanh Dạ tất nhiên là chưa từng nghe qua cái tên này, có điều thanh âm này thật sự có nhận ra, nhẹ nhàng thở ra, buông thanh kiếm xuống, đi tới cửa mở ra cửa viện.

Kẹt kẹt…

Ninh Thanh Dạ giương mắt liền nhìn thấy nam tử tuấn mỹ áo trắng như tuyết, đứng ngoài cửa viện, hai tay nắm trường kiếm, trên môi treo nụ cười có như không, con ngựa trong hẻm thì tùy ý đi lại.

Ninh Thanh Dạ trời sinh lạnh lùng, thuở nhỏ ở đạo quán lớn lên cũng không có yêu đương gì, tay vịn vào cửa viện mím môi một cái, còn chưa nói được gì, lập tức nhìn thấy phía sau Hứa Bất Lệnh còn có một cô nương.

Trang phục là của Lang vệ, vóc dáng không cao, thân thể phát dục rất tốt, trong đôi mắt to tràn đầy địch ý.

Ninh Thanh Dạ còn tưởng rằng bị lừa, nhưng mà tỉ mỉ nghĩ lại, muốn đối phó nàng không thể chỉ mang một tên Lang vệ nhỏ bé, lập tức cần vuốt cắm:

- Hứa công tử, vị này là?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)