U Châu không phải đất của nước Sở, nông thôn đất cằn cỗi, đường xá giao thương không phát triển, chỉ có một con đường duy nhất để xuôi nam ngược bắc, tiếng vó ngựa xa xa truyền đến, chắc chắn từ quận Phạm Dương mà đến.
Hứa Bất Lệnh đang chợp mắt cũng phải bật dậy, nhìn về cuối đường, ba bóng đen cưỡi ngựa đen chậm rãi chạy đến, trên đầu người nào cũng đội mũ rộng vành để che chắn gió tuyết, nhìn thấy người dẫn đầu cầm theo đèn lồng, dưới ánh sáng mờ mờ có thể thấy được vạt áo lộ ra chuôi của thanh đao Nhạn Linh, và lệnh bài.
Đây là quần áo tiêu chuẩn của Thiên tự doanh Lang Vệ.
Hứa Bất Lệnh nhíu mày, số lượng của Thiên tự doanh Lang Vệ không nhiều, có ba mươi sáu đội, đại khái hơn ngàn người, hơn một nửa ở lại đường Quan Trung canh giữ, có lẽ chỉ có mấy người được cử đến U Châu. một tiểu đội Thiên tự doanh Lang Vệ này, rất có thể là người mà Tống Anh dẫn theo. Cách đây hai ngày sau khi xảy ra chuyện ở đảo Bồ Đề, tin tức khẩn cấp đi tám trăm dặm cũng vừa mới đến Trường An. Trước khi thánh chỉ được ban bố xuống, Tống Anh cũng không dám làm gì nhưng chắc chắn hắn sẽ có âm mưu gì đó, mấy tên Thiên tự Lang Vệ này suốt đêm đi đường, tất nhiên sẽ biết tin tức.
Suy nghĩ đến đây, Hứa Bất Lệnh cũng không có ý định né tránh, chỉ là ngồi ở bên cạnh đống lửa chờ đợi, gọi ba cô gái đang ngủ tỉnh dậy đi chỗ khác chờ, tránh bị lộ thân phận.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây