Thuyền đón dâu của Hứa gia không phải là thuyền lớn vượt biển, không có dám đi ra ngoài phía biển, chỉ là đi ở gần ven bờ. Trên mặt biển sóng cả chập chùng, gió lạnh và mưa tuyết thổi qua mặt, không thể đứng ở ngoài mũi thuyền. Ven bờ biển cũng không có trù phú và màu mỡ như ở Giang Nam, núi rừng hoang sơ đi mãi mới gặp được chút ánh sáng đèn đuốc, chẳng có gì đẹp mắt.
Ở trong khoang thuyền, Chúc Mãn Chi vừa mới lên thuyền, nàng ngồi ở trong gian phòng của Tùng Ngọc Phù, trên tay cầm chiếc kính viễn vọng tinh xảo, nhìn về phía bờ biển và những dãy núi khô khốc, nhỏ giọng lẩm lẩm:
- Cái đồ chơi này đâu có thần kỳ như là ngươi nói đâu, chẳng nhìn thấy cái gì cả...
Tùng Ngọc Phù nằm nghiêng ở trên giường đọc sách, nàng ở trên thuyền lâu quá cho nên có chút ỉu xìu, chán nản trả lời lại:
- Đêm hôm khuya khoắt còn có tuyết rơi, nhìn được cái gì mới lạ đấy. Nếu đổi lại là trời nắng, có thể nhìn thấy con thỏ trên mặt trăng, nhìn được xa lắm đó...
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây