Trời dần tối, đèn lồng khắp nơi thắp sáng từ đường lớn đến ngõ nhỏ ở phường Đại Nghiệp, phụ nữ tay bồng con trẻ, rảo bước trên đường, nơi mà đang tràn ngập thương khách cùng với du khách. Không ít đứa trẻ tay giơ pháo hoa chạy tới chạy lui, cũng có con gái nhà quan mang bộ mặt tươi cười đi tìm kết bạn.
Ở một tửu quán trước giờ chưa thiếu khách uống rượu, Chúc Mãn Chi đè tay lên yêu đao, thỉnh thoảng khẽ than thở một tiếng:
- Ai ~
Vì để có thể vụng trộm tiến vào kho công văn tìm hiểu tin tức, Chúc Mãn Chi ban đầu cố gắng bắt tiểu tặc, trải qua bao khó khăn, được điều đến kinh thành làm Lang vệ, sau đó tình cờ ôm phải đùi của Hứa thế tử, được cất nhắc đưa vào ‘Thiên’ tự doanh, thật vất vả trà trộn được vào nơi mà khả năng cao có tin tức về cha nàng, lại chẳng tìm được gì.
Chuyện này thôi bỏ qua, ấy vậy mà Hứa thế tử lại trúng Tỏa Long cổ, đây là chuyện lớn liên quan tới mạng người, thế nhưng nàng đến cuối cùng vẫn chẳng tìm được gì, giống như là chẳng làm nên trò trống gì, lãng phí một cách vô ích cơ hội mà Hứa thế tử tạo ra.
Hôm nay tạm ngừng, nếu còn tiếp tục điệu hổ ly sơn, tất nhiên sẽ bị Tập Trinh ty cảnh giác, sẽ không còn cơ hội tiến vào tốt như vậy, lát nữa chẳng biết giải thích với Hứa thế tử thế nào, ngẫm lại thật cảm thấy đau đầu.
Chúc Mãn Chi tính toán quá chừng, nhưng lại không dám nói những chuyện này cho người ngoài, chỉ có thể ở bên trong đi tới đi lui, khi thì cúi đầu nhìn xem trên vạt áo, góp nhặt một chút tuyết dưới đất, buồn bực ngán ngẩm, xem dáng vẻ là muốn bắt bông tuyết chơi.
Sắc trời hoàn toàn đen lại, nàng ước định cùng Hứa thế tử gặp gỡ ở đây, nhưng không thấy Hứa thế tử tới.
Chúc Mãn Chi lại sợ bỏ lỡ, đành ở trong ngõ hẻm đi đi lại lại một lần lại một lần, cũng không biết qua lại lần thứ mấy, bỗng nhiên ở cửa ngõ của cửa hàng Tôn gia gần đó, nhìn thấy một bóng người lóe lên một cái rồi biến mất.
Nhìn thoáng qua, Chúc Mãn Chi phát hiện người đó mang mũ rộng vành, đeo thanh kiếm.
Loại trang phục này trong giang hồ khắp nơi đều có thể gặp, cũng không lạ thường, chỉ là bước chân người nọ trông không ổn, thất tha thất thểu giống như bị thương.
Chúc Mãn Chi làm bộ suy nghĩ, đối với loại tình huống bất thường có cảnh giác sâu sắc. Sau khi suy nghĩ trong chốc lát, nàng đành xách theo Nhạn Linh đao bước nhanh đuổi tới, ở chỗ ngoặt nơi ngõ nhỏ liếc mắt thăm dò một cái.
Tia sáng lờ mờ trong hẻm nhỏ, người mang theo mũ rộng vành dùng tay phải chống đỡ vách tường đi rất chậm rãi, tay trái vô lực rủ xuống, rõ ràng là bị thương. Xem dáng người tương đối cao, chân dài eo nhỏ, mông cũng rất tròn-
Chúc Mãn Chi hơi bĩu môi, sau khi phát hiện ra đối phương là nữ nhân, nàng trở nên cẩn thận hơn mấy phần.
Bên trong Long Ngâm các bỗng xuất hiện tên thích khách, cướp đi danh kiếm 'Thương Xuân', lại có ý đồ ám sát Trương Tường, ‘Thiên’ tự doanh vẫn đang điều tra tên thích khách này. Dựa theo người trong nha môn chứng kiến ghi chép, thân cao cùng dáng người đều không khác mấy nữ nhân trước mắt, chẳng lẽ lại-
Chúc Mãn Chi hai mắt tỏa sáng, đây là một đại công! Tối thiểu phải thưởng mấy trăm lượng bạc.
Hơn nữa lần trước Hứa thế tử cũng bị tặc nhân này trói lại, khẳng định là có thù, Hứa thế tử lợi hại như vậy-
Chúc Mãn Chi đang rầu rĩ vì không có cách nào cùng Hứa thế tử gặp mặt, hiện tại giúp hắn bắt tên tặc nhân này, nhất định giúp hắn giải hận, hẳn là sẽ không quá khó khăn chuyện nàng làm việc thiếu hiệu quả.
Nghĩ tới đây, Chúc Mãn Chi lặng lẽ đi tới ngõ nhỏ, đi sau lưng nữ tặc kia ở một khoảng cách đủ xa, quanh đi quẩn lại hồi lâu, rốt cuộc đi tới một ngõ nhỏ thưa người ở.
Kẹt kẹt …
Nữ tặc mở ra một tòa viện môn, bước vào liền đóng lại, tiếng chốt cửa phát ra.
Chúc Mãn Chi chớp chớp mắt, sau khi ghi lại vị trí, thận trọng rời đi ngõ nhỏ-
…
Đèn hoa mới lên, Hứa Bất Lệnh đi ra Lục phu nhân biệt viện, chỉ cảm thấy thân thể bị lấy hết.
Sau khi lên xe ngựa nằm xuống lúc giữa trưa, Hứa Bất Lệnh trên cơ bản đều không đứng dậy, mấy cái y nữ xoa tới bóp cũng không biết đang làm cái gì, nếu không phải mấy cái y nữ ánh mắt thực thuần khiết, hắn đều cho rằng bị mượn cơ hội động chạm.
Lục phu nhân càng không cần phải nói, hắn ném một ánh mắt qua đó, trở về thành Trường An cũng đừng nghĩ tới chuyện rời đi, sẽ sai người mang hắn đưa tới biệt viện, ăn cơm uống nước đều cho người bón, đối xử chẳng khác nào hắn sắp phải chầu Diêm vương vậy. Lúc đổ mồ hôi muốn tắm rửa, nếu không phải hắn thái độ kiên quyết, Lục phu nhân có lẽ đã ở bên cạnh hỗ trợ giúp đỡ.
Bất quá huy động nhân lực, cũng bởi vì an tâm.
Hứa Bất Lệnh mặc dù không chịu đựng nổi, nhưng dù sao đầu thai làm người, trong lòng vẫn là rất ấm áp .
Sau khi đi ra khỏi biệt viện, Nguyệt Nô dắt ngựa tới, cung kính cúi người thi lễ:
- Tiểu vương gia, phu nhân bên người cũng không có người tri tâm, ngài nếu có thời gian nhàn hạ, có thể đến trò chuyện cùng phu nhân.
Nguyệt Nô là nha hoàn thân cận của Lục phu nhân, dựa theo quy củ của thế gia đại tộc, bằng hữu đôi khi cũng là chủ tớ, quan hệ có lúc so với phụ tử còn thân thiết hơn. Nguyệt Nô nói những lời này, tự nhiên là vì Lục phu nhân, không hi vọng Hứa Bất Lệnh trốn tránh.
Hứa Bất Lệnh đối với chuyện này gật đầu cười khẽ:
- Biết rồi.
Đưa tay tiếp nhận dây cương, đành quay người lên ngựa đi về phía Cảnh Hoa uyển bên ngoài mau chóng đuổi theo.
Khôi Thủ nhai cách phường Đại Nghiệp phường, truy phong đạp tuyết đi qua phố dài, rất nhanh đã tới hẻm phía ngoài đá xanh.
Hứa Bất Lệnh dắt ngựa đi vào cửa hàng Tôn gia, chủ cửa hàng thong thả, cùng khách uống rượu cười cười nói nói, sau khi nhìn thấy Hứa Bất Lệnh, đưa tay nhận lấy hồ lô rượu:
- Công tử tới rồi! Vừa rồi cô nương kia có tới đây, trông có vẻ là muốn tìm ngươi, ta bảo nàng về trước, chờ ngươi đến rồi nói với ngươi một tiếng.
- Phải không?
Hứa Bất Lệnh nhíu lông mày, đối với chuyện này không ngạc nhiên chút nào, đưa tay tiếp nhận hồ lô rượu, lập tức dắt ngựa đi vào chỗ sâu của ngõ nhỏ.
Chỉ là vừa đi ra không xa, liền nghe được tiếng bước chân 'Bịch bịch bịch…' , đang đi về phía hắn.
Hứa Bất Lệnh quay đầu nhìn lại, đã thấy Chúc Mãn Chi xách theo Nhạn Linh đao bước nhanh chạy chậm, run run rẩy rẩy, tiến về phía hắn.
- Hứa công tử, Hứa công tử! Ngươi đoán ta phát hiện cái gì á! Ha ha!
Chúc Mãn Chi thở hồng hộc chạy đến phía trước, gương mặt đỏ bừng, ở chỗ tuấn mã phía trước dừng lại, chống nạnh, trong mắt toát lên vẻ vui mừng như vừa tìm được bảo vật.
Hứa Bất Lệnh có chút buồn cười, dắt ngựa tiếp tục đi lại:
- Tìm được Tỏa Long cổ, hay là tìm được tin tức về cha ngươi?
- Đều không có! Ha ha… không phải…
Chúc Mãn Chi vội vã như sợ cá cắn lưới, nói năng lộn xộn, phát hiện ra mình cười không đúng, lại vội vàng che miệng.
Chỉ tiếc vẫn là quá muộn, Hứa Bất Lệnh hai mắt hơi trầm xuống, nhẹ đỡ chuôi kiếm, đành dùng vỏ kiếm đập trên người Chúc Mãn Chi, phát ra 'Bốp' một tiếng vang nhỏ.
- Không tìm được ngươi còn vui như vậy? Đùa ta chắc?
- Không có ~~
Chúc Mãn Chi biết mình nói sai, cũng không dám tức giận, lặng lẽ vuốt vuốt phía sau, từ tay Hứa Bất Lệnh giành lấy dây cương:
- Vừa rồi ta trong ngõ hẻm gặp một tên giang hồ tặc tử, rất đáng tiền… Không đúng, đây có thể xem như là một phần công lao rất lớn-
Hứa Bất Lệnh nghiêng đầu đánh giá vài lần:
- Ngươi đã vào đến ‘Thiên’ tự doanh làm Lang vệ, còn tích lũy công lao, muốn làm chỉ huy sứ của Tập Trinh ty hay sao?
Chúc Mãn Chi đúng là vì vào kho công văn mới làm Lang vệ, có điều có thưởng tất nhiên phải nhận, lập tức chu mỏ một cái:
- Ừ, ý kiến này rất được… Hình như đây cũng xem như một phương án…
Hứa Bất Lệnh gật gật đầu, ngược lại là không có cách nào phản bác, ngược lại dò hỏi:
- Hôm nay trong kho công văn tìm thấy cái gì?
- Vừa đi vừa nói, chậm chút nữa là tặc nhân kia chạy mất.