Thế Tử Thật Hung

Chương 67: Chân quân tử đương đại

Chương Trước Chương Tiếp

Hoàng hôn buông xuống, những đội ngũ rời thành du ngoạn đều đã trở về, đi ngang qua Trường An, hoa tuyết rơi tán loạn, Ngự Lâm quân đứng hai bên, cùng với bách tính nhìn về phía thái hậu đang chậm rãi bước về cung thành.

Thành Trường An trăm phương ngàn đường, nhân khẩu trăm vạn trở lên, tất cả họ đều không biết chuyện hồ Khúc Giang có người xấu gây chuyện, thế nhưng, khi bọn giang hồ dũng mãnh chửi đổng trước cổng Tập Trinh ty, lại bị người lớn tuổi phản bác đến cúi đầu.

Dù sao thì, đối với người trong giang hồ, Tập Trinh ty chẳng khác nào 'Điện Diêm Vương', vô số câu chuyện kể ngày xưa về người hành tẩu giang hồ, đều kết thúc khi nhắc đến cái tên Tập Trinh ty. Nếu để ví von theo cách của người hiện đại, Tập Trinh ty tàn ác hệt như Đông Phương Bất Bại vậy.

Vậy mà, hiện tại có người dám đứng trước cổng 'Điện Diêm Vương' chửi đổng, không ít người khâm phục lòng can đảm của hắn.

Nhưng mà, đây chẳng qua là một tên to gan tới kiếm chuyện, không phá hoại, cũng không đánh người, chửi đổng thôi, không đáng để bận tâm. Trương Tường về nha môn hỏi thăm, rõ ràng, người này chỉ cần sai Lang vệ bắt là được, nếu vì hắn mà tức giận thì rất mất mặt. Việc cần làm hơn cả là tìm ra danh tính của tên thích khách "xuất quỷ nhập thần" kia.

Trương Tường mặc dù không để bụng, dù sao cũng là chuyện nhỏ. Có điều chuyện nhỏ này không chỉ có vậy. Bởi vì, từ chuyện này, người ta phát hiện có vấn đề, nhưng lại không bẩm báo thượng quan…

- - - -

Lại là hoàng hôn, một con ngựa phóng nhanh bước chân của mình, rồi đột ngột dừng lại khi đến gần Quốc Tử giám.

Lưu Vân Lâm, phó sứ của Tập Trinh ty, đang khoác trên người bộ trang phục bình thường, xuống ngựa. Trên tay hắn xách theo hộp quà, bước vào một căn nhà dân gần đó. Qua một lát, một người bán hàng rong vai mang đòn gánh bước ra từ con hẻm nhỏ đằng sau căn nhà ấy.

Người bán hàng rong mang đòn gánh bước vào cửa sau Quốc Tử giám, rồi đi trên hành lang như thể mình vô cùng quen thuộc với nơi này, bước đến một tòa đình viện nằm sâu bên trong Quốc Tử giám. Hắn liếc nhìn người hộ vệ canh cổng một cái, rồi lập tức tiến vào bên trong, nơi này gọi là Thanh Nhã trạch viện.

Trạch viện tuy rộng lớn nhưng lại không có quá nhiều đồ vật bên trong, chủ yếu trồng rất nhiều cây đào, nhiều đến mức khiến người ta có cảm giác như bước vào rừng đào vậy.

Giữa rừng hoa đào có một bức tranh, cây đào trước nhất mang bức tranh vẽ chân dung một người con gái ở trên cành, bên cạnh bức vẽ có một cái giỏ trúc chứa đầy giấy lộn. (giấy bị vò cho nhăn nhúm)

Tuyết rơi lả tả, Yến vương Tống Ngọc khoác trên người bộ áo thư sinh, trong rừng đào cầm bút nghiêm túc nhìn về phía bức tranh, vẽ vài nét lên tờ giấy trắng rồi lập tức dừng lại, vò nó vứt vào trong giỏ trúc.

Lưu Vân Lâm buông xuống đòn gánh, yên lặng chờ một bên, không hề lên tiếng quấy rầy.

Yến vương Tống Ngọc thuở nhỏ là thiên tài, "cầm kỳ thi họa" đều ở tầm cỡ xuất chúng, phẩm hạnh lại càng không có chỗ chê, được người đời gọi là "Chân quân tử đương đại".

Mười năm trước tiên đế băng hà, hai vị hoàng tử vốn nên tranh giành ngai vị với nhau. Ngày ấy trong triều không ít người ủng hộ Tống Ngọc, muốn lập hắn làm đế. Nhưng Tống Ngọc khi ấy chỉ nói một câu:

- Tống Ngọc ta, không đủ tài kế thừa Đại Thống.

Kể từ đó, hắn trở thành vương gia, sống rất nhàn nhã, thậm chí không nhận đất U châu được sắc phong, bước vào Quốc Tử giám làm thầy dạy học, ngót nghét đã mười năm.

Thiên hạ đồn như vậy, thật ra chuyện trong hoàng thất mấy ai nắm rõ, chẳng qua cục diện bên ngoài như vậy khiến người trong cuộc ai cũng vui vẻ.

Lưu Vân Lâm nhìn bức tranh treo trên cây đào, thực sự được giữ rất tốt, bút tích dù đã cũ nhưng trông hệt như mới, nhất là ba chữ "Từ Đan Thanh".

Đối với ba chữ "Từ Đan Thanh", Lưu Vân Lâm ở Tập Trinh ty lâu như vậy tất nhiên có nghe nói qua. Người đó được ca tụng là Đan Thanh thánh thủ, vào năm Tuyên Hòa, vô số thiếu nữ vì để Từ Đan Thanh chấp bút vẩy mực, vẽ cho một tấm chân dung mà không tiếc bán mình.

Có điều, Từ Đan Thanh tiêu chuẩn rất cao, từ trước đến nay cũng mới vẽ tám vị mỹ nhân, trong đó người cuối cùng là U châu Đường gia Đường tiểu thư, vẽ xong, hắn dường như cảm thấy thiếu nữ trong thiên hạ khó mà đẹp như tranh vẽ, nên đã ngừng vẽ, đến nay không rõ tung tích.

Tin đồn này không rõ thật giả, nhưng tám vị mĩ nhân quả thật là quốc sắc thiên hương.

Trong số đó, những người Lưu Vân Lâm đã được gặp gồm có đương kim thái hậu cùng với vị hoàng hậu quá cố, và tất nhiên, với thân phận của hắn, chỉ có thể nhìn thấy từ xa, làm sao có gan lại gần chiêm ngưỡng. Còn những người hắn chưa từng thấy, phần lớn đều gả cho vương hầu thế gia, ví dụ như Túc vương vương phi.

Có lẽ như người xưa nói, hồng nhan thì bạc mệnh, tám vị mĩ nhân, hiện tại ốm đau bệnh tật đủ loại vấn đề, đến giờ đã trở thành quá khứ, chẳng mấy ai nhắc lại nữa.

Bức tranh treo trên cây đào, nhất định là vẽ một trong 'Tuyên Hòa Bát Khôi', có điều với năng lực của hắn, khó mà nhìn ra là ai trong số đó.

Yến vương Tống Ngọc có lẽ là đang vẽ lại bức tranh của Từ Đan Thanh, có điều 'Đan Thanh thánh thủ' danh bất hư phàm, chữ 'Thánh' trong đó không hề đơn giản, cũng giống như trong một môn phái võ đạo, đồ đệ cả đời luyện tập, cũng chưa chắc có thể vượt qua sư phụ. Tống Ngọc luyện vẽ nhiều năm như vậy, tiếc là, trông qua có vẻ chưa đạt đến trình độ của người kia.

Lưu Vân Lâm ở trong rừng đào chờ một lát, đến khi giấy vẽ trên bàn hết sạch, Tống Ngọc bây giờ mới lắc đầu than nhẹ, đặt bút vẽ lên trên giá bút, quay người đi về phía phòng trà bên trái trạch viện.

Trời đông giá rét, trong phòng trà chỉ có một cái ghế trúc, một cây đàn, một bàn cờ. Tống Ngọc thao tác thuần thục, giống như đã quen với việc sinh hoạt khắc khổ như vậy, ngồi xuống trên ghế trúc, pha trà, thanh âm ấm áp:

Trời đông giá rét, trong phòng trà chỉ có một cái ghế trúc, một cây đàn, một bàn cờ. Tống Ngọc thao tác thuần thục, giống như đã quen với việc sinh hoạt khắc khổ như vậy, ngồi xuống trên ghế trúc, pha trà, thanh âm ấm áp:

- Vân Lâm, ngồi đi.

Lưu Vân Lâm đứng bên ngoài phòng trà cung kính hành lễ, sau đó mới chậm rãi đi đến ngồi về phía đối diện của Tống Ngọc, nói:

- Vương gia, chuyện người để ty chức theo dõi, hôm nay đã có kết quả.

Tống Ngọc chậm rãi uống trà, hai đầu lông mày lộ ra vẻ nho nhã hiền hoà, nhẹ nhàng gật đầu.

Lưu Vân Lâm lại nói:

- Giữa trưa nay, có một tên giang hồ đứng bên ngoài Tập Trinh ty chửi đổng, ty chức đuổi theo nhưng không thể bắt kịp, sau đó trở về kho lại phát hiện có người đột nhập, lật xem hồ sơ của Túc vương, tư liệu về thiên hạ kì độc. Ty chức thấy rằng người của Túc vương đang trong quá trình điều tra tin tức về Tỏa Long cổ, kho công văn lại ở rất sâu bên trong Tập Trinh ty, từ bên ngoài đi vào khó mà thành công, nên rất có thể chúng ta có nội gián…

Tống Ngọc nhẹ nhàng đưa tay, ra hiệu Lưu Vân Lâm dừng nói, sau đó, đưa chén trà đặt ở trước mặt hắn:

- Nội gián là ai? Có tra ra được không?

Lưu Vân Lâm cung kính nhận chén trà, ngượng ngùng cười:

- Kho công văn giờ không còn Tỏa Long cổ…Mà, vì để không kinh động đến người khác, ta đã xóa vết tích, tiếc là không tra ra nội gián, nhưng kẻ đó chắc chắn còn đang nhậm chức trong nha môn.

Tống Ngọc gật đầu nhẹ, hơi suy nghĩ, rồi cười nhạt một tiếng:

- Người trúng Tỏa Long cổ, phần lớn đều không sống quá ba năm, sợ là Bất Lệnh giờ cũng đã sốt ruột… Ngươi trước hết đi thám thính xem kẻ chôn ám tử là ai, giúp hắn một chút.

Lưu Vân Lâm bưng chén trà, khuôn mặt thể hiện sự không hiểu, có điều sau khi do dự một chút, hắn vẫn không có ý định mở miệng hỏi, đứng dậy cung kính rời đi nhà trúc…

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️