Trận chiến diễn ra ở rừng trúc cạnh hồ Khúc Giang có thể xem là hữu kinh vô hiểm, khi mà Ninh Thanh Dạ ám sát Trương Tường không thành còn bị thương nhẹ, có điều trong rừng trúc chúng đã bố trí sẵn cạm bẫy và đường lui, hiện tại có lẽ đã chạy thoát, dưỡng thương ở một nơi nào đó bên ngoài.
Hứa Bất Lệnh chỉ định dùng Ninh Thanh Dạ để khiến Trương Tường kêu gọi Tập Trinh ty, nếu như Trương Tường chết thật có thể gây ra sóng to gió lớn, còn không thì kết cục trước mắt cũng là đã được dự đoán từ trước, có điều võ nghệ của Trương Tường vượt ra khỏi suy tính của Hứa Bất Lệnh, chỉ sợ không thua kém gì hắn năm mười lăm tuổi.
Hôm nay mục đích chủ yếu là để Tập Trinh ty Chúc Mãn Chi đánh yểm trợ, có lão Tiêu cùng với tám tên tử sĩ ở xung quanh Tập Trinh ty chờ lệnh, tất sẽ không xảy ra sự cố.
Theo Hứa Bất Lệnh suy tính, tốt nhất Tập Trinh ty đừng tìm được manh mối về Tỏa Long cổ, bởi vì một khi tìm được, điều đó nói lên triều đình giấu tin tức về Tỏa Long cổ, vấn đề này hệ trọng.
Có điều sau khi về thành tìm Chúc Mãn Chi, Hứa Bất Lệnh còn gặp phiền phức ngoài ý muốn.
Trong rừng trúc đột nhiên có thích khách, hiển nhiên dọa cho Tiêu Đình sợ hãi, cầm kiếm quay đầu mà chạy, thậm chí còn đuổi kịp thái hậu, kêu la rằng 'Hứa Bất Lệnh gặp chuyện'.
Chuyện này làm mấy vị phu nhân sợ hãi, Lục phu nhân chút nữa thì ngất đi, vội vội vàng vàng cùng Ngự Lâm quân và Lang vệ chạy tới rừng trúc.
Hứa Bất Lệnh vận động quá mạnh dẫn tới hàn độc kích phát, vẫn chưa hoàn toàn ổn định, bản thân hắn cố gắng căn dặn Trương Tường đừng nói với ai, vậy mà bị Lục phu nhân phát hiện, kết quả quá rõ ràng.
Qua giữa trưa, hoa tuyết rơi dày đặc, bên ngoài thành Trường An, trên cánh đồng tuyết, mấy chiếc xe ngựa xa hoa dừng lại, đại đội Ngự Lâm quân và Lang vệ tay đặt trên yêu đao bảo hộ ở xung quanh, những thương đội thường xuyên qua lại thấy vậy đều thay đổi lộ trình.
Bên trong xe ngựa rộng lớn, Hứa Bất Lệnh nằm trên giường mềm, trán có khăn nóng, trên người đắp chăn rất dày, mặc dù đã đổ mồ hôi trán, vẫn không dám động đậy mảy may.
Thái hậu xuất hành, tất nhiên có mang theo cung nữ, họ hiện tại đang xoa bóp đả thông khí huyết.
Lục phu nhân sắc mặt trắng bệch, ngồi bên cạnh giường Hứa Bất Lệnh, nắm chặt tay hắn, nói rất là nghiêm khắc:
- ... Đã nói đi xem là được, không cần ngươi ra tay, ngươi vậy mà lật lọng, cướp đao của Trương Tường tự mình xông vào trận địa... Thân phận của ngươi cao quý lắm biết không? Là Túc vương thế tử, nếu là muốn ngươi xông pha chiến trận, còn nuôi dưỡng mấy chục vạn tướng sĩ làm cái gì? ... Trương Tường cũng thật là vô dụng, một tên thích khách cũng không bắt nổi...
Lời nói còn ẩn chứa sự nổi nóng, nhưng nỗi đau lòng đến y nữ còn nghe ra được, huống chi là Hứa Bất Lệnh .
Hứa Bất Lệnh bị một đôi tay mềm mại không xương xoa nhẹ nửa ngày, nói khẽ:
- Dì Lục, ta biết sai rồi... Thích khách đó là kẻ lần trước trói ta lại, lần này nhìn thấy hắn, nhất thời ta không nhịn được...
- Lần trước bị trói còn nhớ tới giờ? Người ta lần trước đã không giết ngươi, ngươi càng không nên kết thù với người ta, Tập Trinh ty phiền phức lắm, ngươi phát tiết lửa giận để làm gì? Bọn người giang hồ này khó chơi, giết một cái dẫn ra tới một chuỗi, báo thù qua lại, oan oan tương báo...
Hứa Bất Lệnh nghe theo răm rắp, bởi động đậy một chút là nhận lại một cái liếc mắt hung hăng, chỉ đành nằm như một tên bệnh nặng, mặc cho y nữ giày vò. Sau khi nghỉ ngơi, hàn độc trên cơ thể hắn xem như đã được áp chế, nhưng nhìn tình huống trước mắt, từ giờ đến lúc về tới vương phủ, hắn đừng mong có cơ hội đứng dậy.
Lục phu nhân dạy bảo trong chốc lát, ngoài xe ngựa bỗng nhiên vang lên tiếng lớn:
- Tham kiến thái hậu!
Y nữ vội vàng cúi đầu, lui sang một bên, im lặng chờ đợi.
Lục phu nhân cau mày, buông tay Hứa Bất Lệnh mà đứng dậy, chuẩn bị tư thế nghênh đón.
Đạp đạp ——
Cung nữ mở ra cửa toa xe rộng lớn, thái hậu đi đến, dáng người hơi cao lại còn đội vương mão, nên đành phải khẽ cúi người để đi qua cửa, sau đó dùng tay đè chặt vạt áo, tư thế có chút văn nhã ưu mỹ.
Lục phu nhân mặc dù nghi hoặc với việc thái hậu không mời mà tới, nhưng vì trở ngại về cấp bậc lễ nghĩa, chỉ có thể hạ thấp người thi lễ:
- Thái hậu.
- Miễn lễ.
Thái hậu tiến vào trong toa xe, cầm trên tay trường kiếm Chiếu Đảm, trong ánh mắt mang theo vài phần lo lắng, đánh giá Hứa Bất Lệnh đang nằm trên giường mềm một lát.
Hứa Bất Lệnh năm trước vào kinh thành, tính toán đâu ra đấy cũng mới có một năm, thái hậu ở trong thâm cung cũng không thể ra ngoài, ngày xưa hai người chỉ gặp nhau qua những buổi khánh điển, giữa hai người có thể nói là không quá quen biết, nhìn nhau ở khoảng cách gần như hiện tại là lần đầu.
Hứa Bất Lệnh nằm trên giường mềm, thấy thái hậu tất nhiên muốn đứng dậy hành lễ, chỉ là vừa mới ngồi dậy, lập tức bị Lục phu nhân đưa tay đẩy về:
- Trên người ngươi đang bị thương, đừng lộn xộn.
Hứa Bất Lệnh không thể làm gì, chỉ đành nhẹ nhàng cười:
- Thái hậu.
Thái hậu biết được Hứa Bất Lệnh trúng độc, tất nhiên không để ý chút lễ nghi, ngồi bên cạnh giường mềm, đặt kiếm ở trên bàn nhỏ, đưa tay sờ cổ tay Hứa Bất Lệnh.
Hoài Nam Tiêu thị là môn phiệt vượt ngang ba triều đại, nghiên cứu rất sâu học thuyết nho học, âm dương chu dịch cũng có đọc lướt qua, hơn nữa còn vô cùng nổi danh. Kỳ môn bát quái và các loại huyền học họ không thành thạo, nhưng lý luận về âm dương khí cùng với lý luận y dược quả thực xuất chúng, người của Tiêu gia trên cơ bản đều biết chữa bệnh, Tiêu Sở Dương năm đó ở nơi nước độc rừng thiên, cõng hòm thuốc mà làm tri huyện, đến bây giờ lời ca tụng vẫn không ngớt.
Thái hậu là đích nữ Tiêu thị, cũng đủ kiến thức xem qua Hứa Bất Lệnh hiện tại tình trạng ra sao.
Hương hoa mai xông vào mũi, Hứa Bất Lệnh nhìn mỹ nhân trước mắt, cảm giác bản thân hệt như một đứa trẻ bảy tám tuổi vậy, thật sự cảm thấy khó xử. Hiện tại rụt tay lại thì quá không phải, nhưng cứ để như vậy cũng không đúng.
Cũng may Lục phu nhân đứng ở bên cạnh, nhìn thấy thái hậu động tay động chân, mỉm cười mở miệng:
- Thái hậu, y nữ vừa rồi đã bắt mạch, không có vấn đề gì.
Thái hậu vừa đưa tay nửa đường, nghe thấy vậy dừng tay lại, thu về, nở nụ cười xinh đẹp:
- Bản cung và vợ chồng Túc vương có quen biết, Bất Lệnh vào kinh thành hơn một năm mà không đến chỗ bản cung lấy một lần, bản cung vậy mà cũng không mời ngươi đến, có thể nói là làm trái bổn phận của trưởng bối.
Hứa Bất Lệnh tươi cười:
- Là do vãn bối lễ nghĩa thiếu sót, vào kinh thành ham thích du ngoạn bốn phương mà không đi thỉnh an thái hậu, mong thái hậu đừng nhạy cảm mới phải.
Hứa Bất Lệnh cùng thái hậu hai người chẳng có quan hệ, cũng không ảnh hưởng gì đến nhau, đến quan hệ thân thích đều chỉ là trên danh nghĩa, nên cả hai cũng chỉ có thể nói những lời xã giao vô nghĩa này.
Thái hậu gật đầu cười khẽ, thuận miệng hàn huyên hai câu việc nhà, sau đó đưa mắt nhìn về trường kiếm bên cạnh:
- Vừa rồi trong rừng trúc, nhờ có ngươi che chở Tiêu Đình. Tiêu tướng quân chỉ có hai đứa con trai, nếu có chuyện gì, người cô cô này sợ là không đỡ nổi trọng trách, thực sự phải cảm tạ ngươi một phen... À... Ngày sau Bất Lệnh không có vấn đề gì, vào cung ngồi một chút, ta và ngươi nói một ít chuyện.
Sau khi được Lục phu nhân nhắc nhở, Hứa Bất Lệnh tự nhiên biết là chuyện gì, lập tức nhẹ gật đầu:
- Cẩn tuân ý chỉ của thái hậu.
Thái hậu nghe thấy câu 'Cẩn tuân ý chỉ của thái hậu', đầu tiên hơi sửng sốt một chút, tiếp theo là che miệng phát ra một chuỗi tiếng cười "Ha ha ha...", mặt mày cong cong, trâm cài tóc run rẩy, rõ ràng là đoan trang đại khí, lại còn mang đến cho người ta một chút cảm giác xinh đẹp đầy khó hiểu.
Lục phu nhân đứng trước, nhẹ nhàng quay đầu đi, ánh mắt có chút bất mãn.
Thái hậu có lẽ cũng cảm thấy không thích hợp, ngừng tiếng cười, trêu ghẹo một câu:
- Tên nhóc nhà ngươi, nói chuyện đứng đắn vô cùng, không hề giống một tên thô lỗ. Ta là trưởng bối gọi ngươi đi ăn một bữa cơm, ngươi tiếp chỉ làm gì, không có ý nghĩa.
Hứa Bất Lệnh tiếp chỉ tất nhiên là để Lục phu nhân thoải mái một chút, lúc này chỉ đành buồn não gật đầu, không tiếp lời.
Thái hậu ngồi lại chốc lát, sau đó cùng Lục phu nhân hàn huyên vài câu, hỏi han ân cần một chút, mới đứng dậy rời khỏi toa xe, chuẩn bị về thành.
Xe ngựa lung la lung lay.
Lục phu nhân một lần nữa ngồi xuống bên người Hứa Bất Lệnh, suy nghĩ chỉ chốc lát, an ủi Hứa Bất Lệnh:
- Sau này vào cung, cũng chỉ cần nói chuyện như thế này, không nên cùng thái hậu trò chuyện quá tâm tình, không nên làm thơ. Thái hậu biết ngươi văn võ song toàn, những người khác tất nhiên cũng biết ...
Hứa Bất Lệnh khẽ cười nói:
- Ta là một tên mãng phu, nào có hiểu gì thơ ca đâu chớ.
Lục phu nhân hài lòng gật đầu, lại tiếp tục cầm tay Hứa Bất Lệnh, ánh mắt nhìn qua cửa sổ xe, chẳng ai biết đang suy nghĩ cái gì...