- Coi chừng!
Ninh Thanh Dạ như liệp ưng vồ thỏ, từ bên trên bất ngờ tập kích xuống, hai tên Lang vệ nơi xa quan sát hết thảy động tĩnh, biến sắc la lên.
Trương Tường trong tay cầm đao, không phát giác những động tĩnh kia, nhưng đây là tới dò xét dị dạng, trong lòng sớm đã có đề phòng, ở phía trên đột nhiên bộc phát gì đó, hắn liền nhận ra có điểm không đúng, không chút do dự, ngửa người ra sau trốn tránh.
Ninh Thanh Dạ nhún chân rời khỏi thanh trúc, cây trúc liền khôi phục dáng vẻ thẳng tắp ban đầu, chỉ nghe ‘Két ...’ một tiếng vang nhỏ, nơi xa xa vang lên âm thanh xé gió, mấy chục cây trúc vót nhọn như là mũi tên bắn nhanh đâm xuống, đâm về phía đám Lang vệ.
Ào ào táp...
Hai tên Lang vệ cấp tốc né tránh ngọn trúc, trong lúc nhất thời, không thể nào ném ra bội đao để cứu viện.
Hết thảy sự tình đều là đồng thời phát sinh, thời gian tính toán chỉ bằng cái nháy mắt.
Trương Tường căn bản không kịp chuyển tay rút đao, mũi kiếm cơ hồ đã sát phần trán, sau một khắc nửa hẳn là lưỡi kiếm đã đâm đến ngực, nếu không ngăn cản kịp, sợ là kiếm đã xuyên tim.
Một đời kiêu hùng tung hoành trên giang hồ, ánh mắt của Trương Tường, một chút hoảng sợ cũng không có, thậm chí mang theo vài phần khinh miệt.
Không chút do dự buông lỏng Nhạn Linh đao ra, chắp tay trước ngực, như là kìm sắt kẹp lấy lưỡi kiếm, toàn lực của thân thể đẩy xuống dưới.
Ninh Thanh Dạ từ trên trời giáng xuống, đâm mạnh một kiếm, bị Trương Tường hai tay kẹp lấy lưỡi kiếm, tựa như đang đâm vào một cây bông, căn bản không dùng sức, bản thân đang ở không trung, ngay cả cơ hội mượn lực để xê dịch cũng không có, thẳng tắp về mặt đất.
Mà đồng thời Trương Tường dùng tay kẹp lấy lưỡi kiếm, ngã người ra sau, ngã hẳn xuống đất, chân phải đá thẳng lên cao.
Một cước này, lực đạo, chỉ sợ nếu đá vào một tảng đá, thì tảng đá này sẽ chia năm sẻ bảy.
Cao thủ so chiêu, chớp mắt thắng bại đều phân, hai bên chênh lệnh quá nhiều, khẳng định hai bên không cùng đẳng cấp.
Hai tròng mắt của ninh Thanh Dạ hiện ra mấy phần kinh ngạc, thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, cưỡng ép vặn chuyển lưỡi kiếm, ép Trương Tường phải buông hai tay, đồng thời lấy cánh tay trái đón đỡ cước bộ của đối thủ.
Bành...
Bên trong rừng trúc, một thân ảnh không rõ ràng.
Ninh Thanh Dạ, trên thân phủ đầy lá trúc, như là diều đứt dây bay xa đi hai trượng, sau đó hắn lại trượt dài trên đất cho tới khi đụng trúng một cây trúc mới dừng lại, phát ra âm thanh kêu rên như có như không.
Một lần giao thủ, cơ hồ Ninh Thanh Dạ đã dùng một đời sở học để đối ứng, nhưng Trương Tường lại là cao thủ tuyệt thế, dẫn đầu tổ chức tình báo ở đế quốc, chỉ cần bước tiếp theo Trương Tường xoay đao chém tới, Ninh Thạnh Dạ cho dù chắp cánh cũng khó mà thoát.
Trường Tường tung hoành một đời trong giang hồ, đương nhiên khi giao chiến sẽ không để lại bất cứ họa hoạn gì về sau, cả người nhanh chóng đứng lên, đồng thời đưa tay tiếp lấy bội đao đang rơi xuống, chỉ là...
Không thấy bội đao!
Ánh mắt Trương Tường nhìn tới Ninh Thanh Dạ, đưa tay bắt hụt, hơi sững sở - - - đao ta đâu rồi?
Đảo mắt nhìn lại, mới phát hiện ra thế tử, nhanh chân vọt tới nắm lấy bội đao của hắn, vung đao chỉ về phía giang hồ tặc tử:
- Ngươi còn dám tới đây, lần trước trói ta, ta còn chưa tìm ngươi tính sổ, ta xem lần này ngươi còn chạy đi đâu...
Lưỡi đao vừa ra khỏi vỏ, hàn mang từ lưỡi đao tỏa ra bức người, xung quanh bốn thước có thể cảm nhận được.
Đầu tiên Hứa Bất Lệnh bước ba bước rồi nâng đao, lúc sau lại xoay người quét ngang thanh đao, vô thanh vô tức, những nơi bị thanh đao quét qua đều bị chém ngang, vết cắt bóng loáng như mặt gương.
- Hay cho một chiêu nhập thân dò biển.
Trương Tường đứng dậy, không vội đi bắt tên giang hồ tặc tử kia, một tên *si đao như hắn, đối với đao pháp trước mặt có mấy phần hứng thú.
Đao pháp mà Hứa Bất Lệnh dùng, chính là Bát Quái đao do Trương Tường sáng tạo, biến hóa vạn ngàn, chỉnh tuyệt kỹ thành danh của Trương Tường, lúc trước cũng từng thu nhận một vài đồ đệ, nhưng có thể múa hay như hắn, thì trừ hắn ra, Hứa Bất Lệnh là người thứ hai.
Tuyệt kỹ thành danh bị học trộm, đối phương lại không bái sư, làm cho Trương Tường có chút bực bội, nhưng dù sao, đối phương cũng là người của hoàng tộc, học được, hắn cũng không thể nói cái gì, cũng chỉ có thể thuận miệng mà khen đối phương một câu.
Thanh trúc bị cắt liên miên, ‘Ken két...’ âm thanh cành lá đức đoạn, tuyết động cùng lá trúc như là tuyết lở ập xuống, làm khuất đi tầm nhìn.
Lúc này Tiêu Đình mới kịp phản ứng, ‘A...’ lên một tiếng, ôm đầu nhanh chân chạy đi.
Trương Tường đảo mắt nhìn chung quanh, hô lên:
- Bảo vệ Tiêu công tử!
Tiếp theo, hắn trên tay không tất sắt, hai tay như là roi thép, đụng tới cây trúc nào, cây đó chia năm sẻ bảy, trực tiếp mở ra một con đường xuyên qua rừng trúc.
Mà ở bên kia.
Hứa Bất Lệnh câm đao, chém loạn xạ, cắt xuyên rừng trúc, bổ nhào về phía Ninh Thanh Dạ,đưa tay chém thẳng một đao.
Cánh tay trái của Ninh Thanh Dạ cơ hồ đã mất đi cảm giác, vẩy vẩy một hồi, bắt đầu xuất hiện lại cảm giác, phát giác được nguy cơ, theo bản năng, hắn đưa tay đâm thẳng một kiếm vào yết hầu của Hứa Bất Lệnh.
Hứa Bất Lệnh giật nảy mình, nghe được tiếng bước chân phía sau, liền biến chiêu thành nằm đao, trực tiếp nằm xuống.
Bước chân của Trương Tường dũng mãnh vọt tới sau lưng Hứa Bất Lệnh, bị Hứa Bất Lệnh che mất tầm nhìn. Bỗng nhiên đối phương nằm xuống, lưỡi kiếm đã trực tiếp đi đến trước mặt hắn.
Dù là cả đời lưỡi đao nhuốm máu như Trương Tường, thì trong khoảnh khắc này, tròng mắt cũng có mấy phần hoảng sợ mà co lại, vội vã dừng bước, kêu lên một tiếng, mạnh mẽ cưỡng ép phần gối làm trụ nghiêng đầu đi, cơ hồ đưa cả thân vặn vẹo.
Lúc này Ninh Thanh Dạ mới kịp phản ứng, thân thể không chút sức lực, trườn theo mặt đất mà bắn lên, nhất kiếm lần nữa đâm về phía Trương Tường.
Trương Tường tay không tất sắt, đối mặt với Ninh Thanh Dạ, mà hắn lại đang cầm đao của Hứa Bất Lệnh.
Thường nói đao kiếm không có mắt, Trương Tường chung quy cũng là sợ chết, kiếm và đao cùng xông tới, không muốn bị thích khách làm thịt, cũng phải bị Hứa Bất Lệnh Ngộ Thương.
Chỉ có thể lập tức đạp chân trượt trở về, nói:
- Hứa thế tử coi chừng, nhanh chóng rút lui, ném thanh đao cho ta!
- Giao cho ta là được! Chỉ là một tên giang hồ tặc tử, trong tay ta có đao, sợ gì hắn!
Hứa Bất Lệnh lấy hiếu chiến thành danh, nói những lời này dường nửa không có một chút gì gọi là lung lay, Trường Tường trong lúc nhất thời cũng không thể nói gì hơn, chỉ có thể đứng ngoài quan sát.
Ninh Thanh Dạ tự biết thân mang thân mang trọng thương, đương nhiên không thể địch lại, nào dám ở lâu, giả vờ đỡ đao rồi co dãn mười phân trượt vào sâu rừng trúc.
- Tặc tử chạy đâu!
Hứa Bất lệnh mang theo đao, được thế muốn truy cùng diệt tận, Trương Tường cũng không muốn đêm dài lắm mộng, hắn còn phải lo hai đứa con trưởng của Tiêu gia, tiến lên chặn trước Hứa Bất Lệnh: “Thế tử bớt giận, ty chức đuổi theo là được.
Hứa Bất Lệnh toàn thân tỏa ra hỏa khí, khí sắc trên khuôn mặt dần tím xanh, bị Trương Tường ngăn cản, hắn liền tức giận cắm thanh đao trên mặt đất:
- Mang rượu tới cho ta.
Trương Tường biết Hứa Bất Bệnh có Tỏa Long cổ ở trên người, mà thứ này rất lợi hại, hắn biết địa vị của hắn so với Hứa Bất Lệnh thấp hơn rất nhiều, đương sẽ không dám kháng mệnh, bước nhanh chạy đến xe ngựa lấy ra một bình hồ lô rượu.
Tuy nói bước đi lấy rượu không bao nhiêu thời gian, nhưng tặc nhân như Ninh Thanh Dạ, nhiêu đây thời gian đã đủ cho hắn ẩn thân hoặc có thể trốn khỏi rừng trúc rồi.
*Si đao: yêu đao đến mức ngu ngốc.