Đêm chưa tàn, bình minh chưa lên.
Hứa Bất Lệnh và Mãn Chi đi chung một con ngựa, phi nước đại trên đường, lúc rạng sáng chạy tới huyện Thừa Đức gần Đường gia trang.
Trở lại thị trấn nhỏ nơi mình lớn lên từ bé, trên gương mặt dịu dàng của Ninh Ngọc Hợp hiện lên một chút buồn bã, hẳn là đang nhớ tới những chuyện nhỏ nhặt khi còn sống với mẫu thân, hận thù trong đôi mắt đen láy càng ngày càng sâu, lúc bước vào cửa trấn thậm chí có mấy phần do dự.
Nhưng Đường gia có hơn trăm người, lúc nhỏ cũng không ít huynh đệ tỉ muội chăm sóc nhau, Ninh Ngọc Hợp dù có hận Đường Giao đến mức nào đi chăng nữa cũng không thể ngồi nhìn Chúc Lục giết hết những người vô tội này, chần chờ một lúc vẫn đi theo Hứa Bất Lệnh vào thôn trang, băng qua một con đường dài đi tới cổng Đường gia.
Tất cả cửa hàng và quán trà trong thị trấn đều mở cửa nhưng không có ai bên trong, ngay cả tiểu nhị cũng không thấy. Phía dưới tường cao Đường gia chật ních người, không ít người dùng dây thừng và thang trèo lên tường cao để xem xét tình huống bên trong, tiếng la hét giết chóc cũng từ trong điền trang vọng ra.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây