Thế Tử Thật Hung

Chương 6: Cây to đón gió, người dì tài giỏi (4)

Chương Trước Chương Tiếp



Sau khi hai người đi chầu Diêm Vương, tất cả những sòng bạc hay câu lan (*) trên đường phố đều đã đóng cửa hết. Hơn mười tên Ngự Lâm Quân dẫn đầu chạy tới, hai đội Lang Vệ cũng đến bên ngoài tửu lâu, trên eo của một đội trong đó còn treo tấm thẻ bài hình đầu sói, đó chính là Lang Vệ của Thiên Tự Doanh.

(*) 勾栏: câu lan: nơi hát múa và diễn kịch thời Tống, Nguyên ở Trung Quốc

Bên trong Ngự Lâm Quân có một vị quý công tử thân mặc hoa phục, vừa mới chạy tới từ bên trong Long Ngâm Các, dáng vẻ đường đường chính chính, đó chính là Công Tôn Lộc - Phó Đô Úy của Đô Úy phủ.

Phụ thân của Công Tôn Lộc… Công Tôn Minh chính là Kinh Phụ Đô Úy, quản lý chuyện kinh sư đạo tặc, ở kinh thành tuyệt đối là quan to hiển hách.

Lúc này, sắc mặt của Công Tôn Lộc vô cùng âm trầm, nổi giận đùng đùng đi qua con ngõ nhỏ, lập tức có thống lĩnh chạy tới, trầm giọng nói:

- Đại nhân, tặc tử ở ngay trong Phúc Mãn Lâu, có xông vào luôn hay không?

Công Tôn Lộc hơi híp mắt lại, hắn chần chờ một chút rồi mới trầm giọng nói:

- Tửu lâu là sản nghiệp của một vị quý nhân, các huynh đệ đi vào ắt sẽ làm rối loạn ngay, cứ bao vây lại ôm cây đợi thỏ thôi.

- Vâng.

Nói xong hai câu, hắn bèn đi tới bên ngoài Phúc Lai Lâu.

Bên ngoài tửu lâu có hai cỗ thi thể nằm đó, thống lĩnh của Ngự Lâm Quân bị kéo tới dưới mái hiên, ba tên Lang Vệ của Thiên Tự Doanh vây quanh chắn ở phía trước, ấn chặt vết thương rồi xem xét kỹ lưỡng, sau đó trầm giọng nói:

- Bạch Xà Thổ Tín của Võ Đang, toàn thân không có vết thương nào nhưng trên cổ lại có một vết kiếm. Một kiếm chém đứt cổ họng, công phu này không luyện mười năm tuyệt không làm ra được đâu.

Khiêng thi thể của một tên tay sai qua bên cạnh, một tên Lang Vệ khác xé mở quần áo ra rồi nhìn vào nơi ứ máu giữa lồng ngực, sau đó lại nhìn về phía vết tích thối rữa của bậc thềm và cánh cửa bên kia:

- Chiêu thức mở đầu của Bát Cực Quyền, dùng đầu gối để ra đòn, dường như là Hổ Đăng Sơn của Đạn Thối Môn, vặn gãy cổ chính là Cầm Hạc Thủ của Ưng Trảo Môn. Kiến thức của tên này vô cùng hỗn tạp, không giống như tên thích khách lần trước, nhưng võ nghệ lại không kém bao nhiêu...

Công Tôn Lộc nghe thấy cuộc trò chuyện này thì vẻ giận dữ trên mặt lập tức biến thành cẩn thận.

Lang Vệ của Thiên Tự Doanh đều là những cao thủ được lựa chọn ra từ trong cả trăm người, có thể cho ra đánh giá cao như vậy, e rằng tên tặc nhân bên trong tửu lâu kia cũng không phải là người mà hắn có thể đối phó được.

Vừa nghĩ đến đây, bước chân của Công Tôn Lộc đã chậm lại mấy phần. Hắn đứng ở phía sau mấy tên Lang Vệ của Thiên Tự Doanh rồi cao giọng quát lớn:

- Tên tặc tử to gan, nhanh chóng thúc thủ chịu trói đi...

Ngự Lâm Quân cùng với Lang Vệ đều biết nặng nhẹ, không ai dám trực tiếp xông vào bên trong cả mà là cầm chặt lấy binh khí trong tay, bày sẵn trận địa ở ngoài cửa, chờ đợi cung nỗ thủ (*) được điều động tới.

(*) 弓弩手: cung nổ thủ: người bắn nỏ, tương tự như lính bắn tỉa.

Bịch bịch...

Rất nhanh, tiếng bước chân đã vang lên từ bên trong tửu lâu, tiếng động của vũ khí ở bên ngoài lập tức an tĩnh lại, chỉ còn lại có bó đuốc khi thì phát ra tiếng “tách tách mà thôi.

Bên trong tửu lâu không có đèn đuốc gì, mãi cho đến khi bóng người kia đi tới cửa thì mới có thể nhìn thấy rõ được tướng mạo của tặc nhân.

Một bộ bạch bào nhiễm đầy máu tươi, bên hông treo một bình rượu hồ lô lủng lẳng, tay trái xách một thanh trường kiếm, dung mạo tuấn dật, tài trí bất phàm, tựa như một vị trích tiên nhân rơi xuống thế gian vậy.

Nam nhân mà có bộ dạng hại nước hại dân như vậy, là người đã gặp qua thì sẽ không bao giờ quên được.

Công Tôn Lộc hơi híp mắt lại, lục lại tất cả những vị vương công quý tử ở trong kinh thành một hồi, thế nhưng lại không có một chút ấn tượng nào, thế là sắc mặt hắn lập tức trầm xuống:

- Ngươi là người phương nào, vì sao lại hành hung giết thống lĩnh của Ngự Lâm Quân ta ngay trên đường như vậy?

Hứa Bất Lệnh ném chiếc bao tải trong tay mình xuống, muối lậu rơi vãi đầy trên nền gạch đá, cứ như thể được đắp lên một tầng tuyết trắng xóa vậy.

Sáu tên Lang Vệ đều hơi híp mắt lại, một người trong đó khom người ngồi xổm xuống, bốc một nắm lên rồi đánh giá một chút:

- Là muối, không cần kinh hoảng.

Sắc mặt của Công Tôn Lộc có sự thay đổi mà không dễ gì phát giác ra được. Hắn đứng chắp tay ra sau lưng, nhìn chung quanh một vòng:

- Bắt lại.

- Dạ!

Lúc này, hai tên cao thủ của Ngự Lâm Quân cầm đao tiến lên, những người khác thì dùng thòng lọng, lưới đánh cá, v.v. yên lặng chờ đánh bọc sườn.

Hứa Bất Lệnh hơi nhíu mày lại, hắn chọc trường kiếm lên trên mặt đất, hai tay vịn chuôi kiếm, yên lặng đánh giá Công Tôn Lộc ở đằng sau đám người:

- Ngươi không hỏi thử xem số muối này từ đâu ra mà đã trực tiếp động thủ rồi à?

- Trong tửu lâu có một túi muối thì có gì hiếm lạ đâu chứ? Bắt lại, dám cả gan phản kháng, giết chết bất luận tội.

Công Tôn Lộc vung tay lên, rất nhiều Ngự Lâm Quân cầm đao tới gần.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️