Hứa Bất Lệnh đang phóng ngựa phi nhanh, có thể cảm nhận được rõ ràng thân hình mềm mại của Mãn Chi đang ngọ nguậy phía sau, hình như còn đang toát mồ hôi, khi thì nhấc áo lông chồn của hắn lên cho không khí vào, khiến hắn lạnh đến phát run.
Cứ như vậy mấy lần, Hứa Bất Lệnh cũng có chút bất đắc dĩ, nói khẽ:
- Mãn Chi, nóng thì ra ngoài hít thở không khí, trong đó ngạt thở thì sao.
Chúc Mãn chi nghe thấy tiếng nói, cọ tới cọ lui rồi núp mặt sau bả vai Hứa Bất Lệnh ngó ra, gió lạnh quất vào mặt, lạnh buốt nàng lại rụt xuống, nói khẽ:
- Trời đã tối sao, đến chỗ nào rồi?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây