Mặt trời lên cao, Hứa Bất Lệnh thoát khỏi ma chưởng của Lục di, một mình đi ra ngoài Hương Sơn quan.
Sơn dã tuyết trắng mênh mang, quán nhỏ nằm hai bên đường, khách hành hương thưa thớt, trên đường không có quán hàng rong buôn bán hương hỏa. Ngẫu nhiên có nông dân lên núi bái thần tiên, cũng tự mình xách theo giỏ hương, giống như đốt một nén nhang trước lão quân, khẩn cầu năm sau mưa thuận gió hoà con cháu cả sảnh đường rồi rời đi. Lão đạo sĩ bên trong quan đã lớn tuổi lắm rồi, lỗ tai con mắt đều không tốt, ngoại trừ mở cửa đóng cửa cũng không hỏi thế sự.
Toàn Chân phái cấm dâm tà, không được xem bói, cũng không giống Phật môn yêu cầu tín đồ lòng mang chân thành ba lạy chín vái như vậy. Hương Sơn quan thể hiện rất tốt điểm này, đúng như câu ‘Muốn tin thì tin, không tin thì biến’, cả tiểu đạo đồng đón khách cũng không có, cũng khó trách trước cửa hương hỏa rải rác có thể giăng lưới bắt chim.
Hứa Bất Lệnh không tin quỷ thần, nhưng hiểu quy củ, vào đạo quan trước tiên cũng thắp nén hương phía trước lão quân, mặc kệ có hữu dụng hay không, đều cầu phúc cho người bên cạnh, sau đó góp chút tiền hương hỏa, đi tới phía sau ở lại sương phòng mà đạo quan cung cấp cho khách hành hương.
Đạo quán nhỏ ở nơi thâm sơn cùng cốc, ngoại trừ không gian thanh nhã cũng không có ưu điểm gì. Phòng xá được xây dựng từ thời tiền triều Đại Tề, xà nhà cũ kỹ trải qua nhiều năm phơi nắng gió đã nhìn không ra trên mặt chạm khắc con thú gì. Mảnh ngói đoán chừng còn bị mưa dột, hình như mới được sửa lại, cái thang còn chống bên cạnh tường rào.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây