Bên ngoài mái hiên mưa tuyết phất phơ, Lệ Hàn Thành mặc chiếc văn bào ngồi ở trên ghế, với vẻ mặt bình tĩnh, nhìn những bông tuyết đang bay đầy trời ở bên ngoài.
Hàn Sinh a Hàn Sinh.
Thời điểm hiện tại cái tên Lệ Hàn Sinh đã khiến vô số Lang Vệ và nhân sĩ trong giang hồ nghe thấy thôi đã phải khiếp sợ, nhưng thời điểm bố mẹ đặt cái tên này cho hắn, chỉ là vì trong nhà đã quá nghèo khổ nên cũng không suy nghĩ gì quá nhiều, sinh trong mùa đông liền đặt tên cho hắn là Hàn Sinh.
Chút thời gian ngắn ngủi nhàn hạ chờ đợi Hứa bất Lệnh đến, Lệ Hàn Sinh nhìn những bông tuyết đang bay đầy trời bên ngoài, nhớ lại quá khứ bốn mươi năm trước.
Lần đầu nhìn thấy tuyết rơi trong cuộc đời, là ở một thôn nhỏ chốn thâm sơn cùng cốc, nhà chỉ có bốn bức tường, ăn không đủ no, cha mẹ túng quẫn vì cơm ăn áo mặc, gửi hắn đến ngôi trường tư thục duy nhất ở trên trấn nhỏ, trời tuyết lớn hôm đó, ngồi trong ngôi trường tư thục lạnh cóng đến nỗi run lẩy bẩy, hắn nhớ kỹ một câu mà phu tử nói :
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây