Tháng mười một cuối năm, ba ngày sau khi thọ yến của Ngô vương, những cây cầu nhỏ ở Hàng Châu được phủ một lớp bạc.
Trong ba ngày đó, Hứa Bất Lệnh không tiếp tục điều tra động tĩnh của Ngô vương phủ nữa, mỗi ngày đều dẫn theo Lục Hồng Loan và Tiêu Khinh đi dạo khắp tất cả những cảnh đẹp ở Hàng Châu, thuận tiện mua ít quà nhỏ tặng cho các nàng, sách thơ, son phấn, đồ trang sức các kiểu, cũng không có quên mua ít đồ ăn ngon nổi tiếng của Hàng Châu cho tiểu Mãn Chi.
Tuyết rơi nhẹ nhàng vào những đường cong ở các mái nhà, và trên đường phố ven hồ tràn ngập sự tinh tế thướt tha, Hứa Bất Lệnh mặc một chiếc áo khoác ngoài màu trắng như tuyết, tay cầm chiếc ô giấy, ở bên đường chọn mua quà.
Dạ Oanh mặc đang mặc một chiếc áo khoác nhỏ màu đen, có những lông tuyết nhỏ bay phất phơ rơi vào trên bím tóc của nàng, thân hình mảnh mai đang ôm một đống hộp lớn, thậm chí nàng còn không nhìn thấy đường đi, còn chưa có đi vào Tây hồ nữa chứ.
Đôi mắt to ngập nước của nàng tràn ngập sự hối lỗi, nhìn Hứa Bất Lệnh hai tay trống trơn, nhỏ giọng nói :
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây