Đêm đông yên tĩnh, thuyền chậm rãi lái ra cảng Nam Sơn, thúc bá hai nhà Lục gia cùng Tiêu gia đứng trên bến cảng từ biệt, những vọng lâu bên trên bến vẫn còn nhưng bên trong lại không có bọn côn đồ, quan phủ cũng không dám dỡ bỏ, về phần sau này sẽ biến thành bộ dạng gì Hứa Bất Lệnh cũng không xen vào.
Lục Hồng Loan đứng trên boong tàu, phất ta cáo biệt huynh trưởng, đi lần này chưa biết lúc nào trở về, ai cũng không nói trước được, có khả năng lần sau đặt chân về Kim Lăng, người đã già còn mang theo con cháu.
Nhưng mà nữ nhân đều phải rời khỏi nhà mẹ đẻ, đã từng rời đi một lần hiện giờ cũng không phải khóc sống khóc chết kiểu đó, trở về chỉ là thăm người thân, thăm nhà, giờ đã sớm là người của Hứa Bất Lệnh.
Trong sương phòng trên khoang thuyền, Hứa Bất Lệnh vẫn bị xem như thương binh, đang thành thành thật thật nằm trên giường không được đi lại.
Bên trong phòng đốt lò sưởi, để thông khí nên cửa sổ hơi mở, có thể nhìn thấy đèn đuốc hai bên bờ sông Tần Hoài, bên tai còn nghe thấy tiếng hét:
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây