Gió tuyết lê thê, màn trời trắng xoá.
Gió lạnh cuốn tuyết và cát bụi bên hồ Hồng Sơn, ánh lửa từ những bức tường đổ nát chiếu xuống mặt tuyết đỏ sẫm, mùi xác chết bị đốt cháy khét tràn ngập khắp nơi.
Trong khu rừng rậm rạp cỏ khô héo úa, dã đạo nhân Ngô Ưu mặc quần áo dạ hành, thanh trường kiếm sơn thành màu đen như mực, ghé vào cây tùng to lớn không động đậy, nhìn chằm chằm con thuyền đang từ từ cập bến ở phía xa, đôi mắt thâm thuý dần lộ ra vẻ tàn nhẫn.
Đối mặt với một đối thủ khó nhằn trên giang hồ, cách tốt nhất để giết hắn chính là mượn dao giết người. Sau khi thuyết phục được Tiết Thừa Chí, Ngô Ưu vội vã chạy về thành Kim Lăng bằng khinh công trác tuyệt của mình, khi phát hiện ra Hứa Bất Lệnh rẽ sang phía hồ Hồng Sơn, hắn ta quay lại và dẫn Tiết Thừa Chí đến đây.
Thân thủ của Hứa Bất Lệnh như nào, trong lòng Ngô Ưu rất rõ ràng, mặc dù trong tình huống trúng Tỏa Long Cổ vẫn có thể đánh hai huynh đệ hắn tơi bời, đến lúc hắn hồi phục hoàn toàn rồi sẽ không tia hy vọng nào hết, và cũng chỉ có những vị kì tài hiếm có đỉnh cấp tông sư võ học mới có thể đối phó với Hứa Bất Lệnh.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây