Bông tuyết bay tán loạn, các đình đài ở thành Kim Lăng như đắp lên một lớp tuyết, gió rét đến mấy cũng không làm với đi sự náo nhiệt. Hội thơ đã khai mạc, trải qua mấy ngày càng lúc càng nhiều người tới, cũng đã ra đời không ít tác phẩm xuất sắc, hôn này là các nho sĩ Giang Nam trình diện, cũng đến lúc nào nhiệt nhất.
Lúc xế chiều, Hứa Bất Lệnh đang thu thập đồ thì Lục Hồng Loan ôm áo khoác đi vào trong nhà, cười nhẹ nói:
- Lệnh Nhi, cho ngươi một chiếc áo khoác, ngươi thử xem có vừa không.
Lục Hồng Loan biểu tình nhã nhặn lời nói nhu hoà, khôi phục bộ dạng như xưa, giống như quên hết chuyện hôm trước xảy ra bên trong khuê phòng. Nhưng con ngươi thì vẫn tận lực trốn tránh ánh mắt Hứa Bất Lệnh, rõ ràng trong lòng không có bình tĩnh như biểu hiện.
Có thể trong lòng bị ảnh hưởng, Lục Hồng Loan cũng không tiếp tục ăn mặc kiểu phu nhân nữa, giờ đây mặc một chiếc váy dài màu vàng nhạt, trên váy thêu hoa mẫu đơn, vừa không làm mất đi vẻ đoan trang vốn có lại tăng thêm mấy phần mị lực. Trên búi tóc cài trâm hoa, da thịt tuyết trắng, thâm chí màu son môi cũng đổi thành màu đỏ diễm lệ, như là đổi thành một người khác.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây