Bên bờ hồ Tây Tử màn đêm chầm chậm buông xuống, một trận đối đầu giữa màn tuyết đầu mùa cùng với những viên đá lớn, thuyền hoa trên hồ cũng bắt đầu sáng đèn, thiên hạ dường như lặng lại giữa cảnh tuyết mĩ lệ nơi đâu.
- Tuyết lành báo sang năm được mùa…
Vương phủ nằm ở núi ngọc hoàng đèn đuốc sáng như ban ngày, trên Ngô vương Tống Tư Minh mặc áo mãnh bào ngồi trên ghế nhìn mặt nước mênh mông, bên trong mắt lại chả thấy chút vui vẻ, trầm mặc một lúc mới nhàn nhạt lên tiếng:
- Vậy thì năm nay mùa đông cũng không dễ gì.
Thân là phiên vương tọa trấn Giang Nam, Tống Tư Minh so với bất luận kẻ nào đều là rõ ràng tình hình ở Giang Nam, trong các thành lớn đều là cửa son rượu thịt thối[1], khắp nơi là cảnh hoang vu xương người chết cóng. Mang danh phú giáp thiên hạ dĩ nhiên là thật, nhưng bạc ở chín thành đều nằm trong tay những môn phiệt thế gia, hơn nữa bạc cũng không thể ăn được, không nộp đủ cho Trường An thì hắn cũng không được yên, đúng là không rõ ‘Thanh Nhàn vương gia’ cái tiếng này là kiểu thanh nhàn gì.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây