Đêm đông yên tĩnh, cô nương điềm đạm nho nhã đứng ở cửa ra vào, quang mang từ đèn đuốc chiếu lên cửa sổ, lộ ra một gương mặt thanh lệ, mông lung mỹ cảm.
Trong phòng ngủ vẫn tiếp tục an tĩnh, một lát sau mới phát một tiếng, ngữ khí bình tĩnh:
- Ngọc Phù, sao ngươi lại tới đây? Ta đã ngủ rồi…
- …
Trông mắt Tùng ngọc Phù lóe lên một chút thất lạc, dù sao cũng là một đại nam nhân, chẳng lẽ ngủ rồi lại không dậy được sao, chưa kể đèn trong phòng cũng chưa tắt, chẳng phải vẫn chưa ngủ sao, chẳng lẽ đêm hôm khuya khoắt bị nàng đến quấy rầy nên sinh ra ghét bỏ sao…
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây