Sông Hoài cọ rửa bờ đê, bên trong biệt uyển có thể nghe thấy tiếng nước sông chảy xuôi xa xa.
Đèn lồng dưới mái cong đang lay động theo gió, ánh trăng trong ngần rơi vào cửa sổ hòa làm một với ngọn đèn trên bàn sách.
Tiêu Khinh an tĩnh ngồi bên bàn đọc sách, trong tay cầm hôn thư vừa mới đưa tới, ánh mắt bồn chồn không yên, nhìn mấy lần liền buông xuống, đảo mắt nhìn ra đồng ruộng rộng lớn ngoài cửa sổ và dòng sông lấp loáng ánh trăng.
Vẫn là một bộ váy đen dài, không son phấn, suối tóc dài buông xõa trên lưng, trang điểm theo kiểu của tiểu thư khuê các chưa xuất giá. Tướng mạo Tiêu Khinh giống hệt Tiêu Tương Nhi, tuy quốc sắc khuynh thành nhưng lại không diễm áp quần phương giống Tương Nhi, thay vào đó là vẻ vân đạm phong khinh như nhìn thấu hết thảy hồng trần, khí chất thanh cao lấn át cả vẻ đẹp dung mạo, làm cho người ta căn bản không dám có ý nghĩ gì với dung nhan tuyệt mỹ ấy.
Có lẽ đối với Tiêu Khinh, dung mạo có xinh đẹp hay không cũng không quan trọng. Từ nhỏ nàng đã không dựa vào dung mạo để người khác tôn trọng. Chỉ cần đầu óc không ngốc, nàng cho dù không được thô kệch cao lớn như Lan Hoa đứng ngoài cửa thì nam nhân dưới gầm trời này cũng không dám ngẩng đầu trước mặt nàng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây